Một ngày nọ, biệt thự Trần gia xuất hiện một cô gái lấm lem, vừa khóc vừa gọi "bố mẹ".
Cô ta có khuôn mặt giống phu nhân Trần đến kinh ngạc. Một câu nói làm rúng động cả gia tộc:
“Con gái thật sự của ông bà... là tôi.”
Kể từ ngày ấy, Trần Minh Châu – người được nuôi nấng, yêu thương như viên ngọc quý – bỗng chốc bị đẩy ra ngoài rìa.
Cô gái kia, vừa dịu dàng vừa đáng thương, từng bước chiếm lấy lòng tin của mọi người, thậm chí còn “vươn tay” chạm vào hôn phu của Minh Châu.
Nhưng Minh Châu không chọn khóc. Cô chọn... bước ra ngoài và xây dựng đế chế riêng.