Chương 15: Trâm Ngọc Rơi Lệ, Mèo Nhỏ Vào Hang

Sáng hôm sau, trong khi Vô Bạc nhàn nhã ngồi giữa sảnh chính Hắc Sát phủ thì ở một góc khuất của hành lang, Lãnh Tuyền lén lút như tên trộm, ló nửa cái đầu ra theo dõi.

Ánh mắt y dừng lại ở cây trâm bạc trong tay hắn.

"Cái trâm này… quen lắm. Hình như là của ta mà?"

Vừa toan định nhìn kỹ hơn, thì từ phía sau có bàn tay vỗ nhẹ lên vai y.

"Công tử đang nhìn gì thế~?"

Giọng nữ mềm như tơ lụa, nhưng lạnh lạnh như rắn bò qua gáy.

Lãnh Tuyền quay lại, mặt vẫn chưa kịp giấu đi vẻ tò mò.

Người đứng sau là một nữ nhân mặc y phục đỏ rực, thân hình uyển chuyển như nước, ánh mắt mị hoặc, tay cầm tì bà đen tuyền.

Y vừa nhìn liền nhận ra—Quỷ Tì Bà, một trong các thống lĩnh cấp cao của Hắc Sát!

Cô ta nhìn chằm chằm vào y, ánh mắt sững lại.

Khuôn mặt y quá mức xinh đẹp. Làn da trắng sứ, đôi mắt màu trà long lanh, đôi môi đỏ như mọng anh đào bị gió thổi khẽ khàng.

"Đẹp như vậy… lại để đi theo Vô Bạc điên loạn đó? Tiếc quá…"

Cô ta búng tay. Mấy nữ tỳ vô hình từ đâu hiện ra, lao tới giữ chặt Lãnh Tuyền.

"Này! Các ngươi làm gì?!"

Y chưa kịp vùng vẫy thì Quỷ Tì Bà đã thổi ra một nắm phấn màu hồng phớt.

Hương phấn quái dị lan vào mũi y, khiến y mắt hoa, tim đập loạn, rồi bất tỉnh luôn tại chỗ.

"Ngoan… đưa tiểu mỹ nhân về tẩm điện của ta."

Còn bản thân nàng thì yểu điệu lướt vào sảnh chính, môi cười khẽ như không có chuyện gì.

Ở một cảnh khác…

Bầu trời phía bắc đang phủ đầy sương mù u ám.

Trên một triền đá cao, Thẩm Uyên Lam—thần khảo sát thiên cơ, cùng Tuyết Dao—thần truyền tống đang tiến hành kiểm tra tàn tích của Thiên Cảnh Tông.

Tuyết Dao nhíu mày, vạt áo trắng lấm bẩn bởi tro tàn.

"Thiên Cảnh Tông xưa nay độc lập, không can dự chính tà. Sao lại thành mục tiêu bị diệt?"

Thẩm Uyên Lam mắt nhắm hờ, tay đặt lên một bàn cờ thiên cơ đang xoay giữa không trung.

"Khí tức quỷ mị dày đặc… không giống quỷ tầm thường. Có thứ gì đó đang thao túng…"

Tuyết Dao gật đầu. Gió thổi vạt áo trắng bay phần phật, nàng nhìn về phương xa.

"Trước giờ lũ quỷ chỉ tấn công các tông môn chính đạo, giờ lại chuyển hướng… kỳ lạ."

Đúng lúc ấy, một bóng người xuất hiện từ xa. Chiến thần Kha Vũ mang theo kiếm gãy, mồ hôi thấm trán.

"Không còn thời gian suy đoán. Cả hai mau đi đến tông môn Đoạn Linh, có tin báo về vụ Quỷ Tân Nương. Phải điều tra ngay."

Tuyết Dao chuyển động nhẹ, ánh mắt nghiêm lại.

"Quỷ Tân Nương… lại thêm trò gì nữa đây?"

Quay lại Hắc Sát—

Lãnh Tuyền mở mắt ra trong một căn phòng đỏ rực như địa ngục, giường tán lụa bay nhè nhẹ theo gió.

Y nằm trên một chiếc giường rộng, toàn thân mặc một lớp y phục mỏng đến vô lý.

Cả người lạnh toát và nóng ran cùng lúc.

"Mẹ nó! Tên Vô Bạc khốn khiếp để ta lọt vào tay yêu quái thật rồi!"

Y vừa toan ngồi dậy thì cửa phòng mở kẹt một tiếng.

Quỷ Tì Bà bước vào, tay cầm bình rượu, ánh mắt nhìn y như ngắm vật phẩm đấu giá cao cấp.

"Tỉnh rồi sao? Nhìn ngươi ngủ cũng dễ thương thật đó…"

Lãnh Tuyền siết chăn ôm lấy người.

"Thả ta ra!"

"Ngươi là ai mà dám nói chuyện như vậy?" – cô ta bước sát lại. – "Tên, lai lịch, tại sao lại ở đây?"

Lãnh Tuyền bặm môi không nói.

Quỷ Tì Bà đưa tay chạm vào muốn chạm vào má y…

"Vậy phải để ta 'moi' bằng cách khác sao?"

Bỗng—

ẦM!!!

Cửa phòng bị đá văng!

Một cơn khí lạnh như địa ngục cuốn vào. Vô Bạc xách cây đàn màu đen, gõ nhịp từng bước một.

"Bà chị chơi mèo của ta hơi quá rồi đấy."

"Ngươi dám xông vào tẩm điện ta?"

"Dám. Và còn đánh nữa."

Chưa để ai kịp nói gì, hắn vung tay. Một luồng áp lực quỷ khí đè mạnh xuống, khiến cả căn phòng vặn vẹo như sắp nổ tung.

Quỷ Tì Bà bị đẩy lui, cay cú nhưng không dám làm gì thêm, đành cắn môi rời khỏi phòng.

Vô Bạc quay sang, ngồi lên giường, thở dài nhìn con mèo nhỏ đang run như cầy sấy.

"Lần sau trốn thì báo ta một tiếng. Không báo, người ta lại tưởng mèo lạc."

Lãnh Tuyền ném gối vào mặt hắn.

"Đồ vô dụng! Ai cần ngươi cứu!"

Vô Bạc bắt lấy cái gối, ngả người lên giường, kề sát tai y.

"Mèo nhỏ giận rồi à? Vậy phải dỗ chứ."

"CÚT!"

"Ừ thì cút… nhưng nằm đây thêm lát đã~"