Nhưng rồi Lãnh Tuyền thu lại vẻ mặt ban nãy. Ánh sáng lờ mờ nơi đại điện phản chiếu lên khuôn mặt lạnh như sương của Lãnh Tuyền. Y đứng đối diện Vô Bạc, đôi mắt sâu hút nhìn xoáy vào hắn, giọng nói lãnh đạm như sương giá:
"Ngươi là gì trong Hắc Sát? Nếu ngươi là một trong số bọn chúng, ta sẽ giết."
Không vòng vo, không khách sáo. Lời của y như đao kiếm lướt qua cổ, chỉ còn thiếu một cái gật đầu là mạng Vô Bạc chẳng còn.
Vô Bạc siết chặt tay, đôi môi nhếch nhẹ, ánh mắt chợt ảm đạm:
"Ta không phải quỷ toàn phần… chỉ là bán quỷ. Bị ép xuống đây từ lâu rồi."
Hắn nhìn thẳng vào Lãnh Tuyền, từng từ bật ra như gió thoảng buốt giá:
"Tiểu Tuyết, ngươi có tin ta không?"
Lãnh Tuyền không đáp, chỉ giơ tay ra trước, ngụ ý: "Trâm, đưa đây."
Vô Bạc siết cây trâm trong tay, không nhúc nhích. Cuối cùng, hắn nắm lấy tay Lãnh Tuyền, bàn tay lạnh buốt của y trong tay hắn khiến lòng đau nhói:
"Đừng nhìn ta như vậy. Ánh mắt ấy… ta thà bị giết còn hơn thấy nữa lần hai."
"Ta nói lại lần nữa nếu ngươi là Hắc Sát, ta sẽ không nương tay." – Lãnh Tuyền dứt khoát hất tay hắn ra, giọng sắc lạnh như chém thẳng vào xương tủy.
Vô Bạc lặng thinh, đứng đó một mình giữa không gian tĩnh mịch, ánh mắt hắn lặng lẽ dõi theo bóng lưng rời đi, không còn tiếng cười đùa, chỉ còn lặng thầm.
Ở một nơi khác, A Tâm theo sau Nally và Dương Hạo đưa các đệ tử còn sống sót và chưởng môn Thiên Cảnh Tông rời khỏi đống hoang tàn đổ nát. Không còn vẻ quậy phá thường ngày, A Tâm cẩn trọng bước đi, ánh mắt vẫn vô thức nhìn lại phía sau.
Trên đường, đoàn người bất ngờ gặp Thẩm Uyên Lam và Tuyết Dao. Vừa thấy họ, A Tâm liền cười rạng rỡ, chạy đến ôm lấy Tuyết Dao thật chặt:
"Dì Sa! Dì cùng Thẩm thúc đi đâu mà giờ mới tới vậy?"
Tuyết Dao dịu dàng xoa đầu cô:
"Tiểu A Tâm, Chủ Nhân con đâu? Dược Thần Y không đi cùng con à?"
A Tâm thoáng sững người, ánh mắt khẽ lóe lên rồi nhẹ nhàng đáp:
"Chủ nhân có chuyện quan trọng cần xử lí, y bảo con đi trước."
Câu trả lời khiến Tuyết Dao nhíu mày nhẹ, nhưng cũng không hỏi thêm. Thẩm Uyên Lam liếc nhìn Nally – người đang âm thầm đứng sau – rồi lại nhìn về phía tông môn đổ nát, ánh mắt càng thêm trầm trọng.
"Tông môn này… không giống những nơi bị quỷ diệt trước đó, bọn chúng rõ ràng có mục tiêu." – Thẩm Uyên Lam trầm giọng.
"Đi thôi." – Tuyết Dao tiếp lời – "Vụ quỷ tân nương đang cần người. Nếu để chậm trễ, sợ rằng lại thêm một phái bị xóa tên."
A Tâm gật đầu, rảo bước theo hai vị thần đi điều tra. Nhưng bên cạnh, Dương Hạo – "anh hùng rơm" – đột nhiên rút khỏi đoàn Thiên Cảnh Tông, rảo bước đuổi theo.
"Tôi không yên tâm để cô đi một mình đâu!" – hắn cười, gãi đầu.
"Ngươi bị điên à?" – A Tâm nhíu mày, nhưng ánh mắt lại có chút rung động.
Cô chẳng nói nữa, chỉ quay mặt đi, tai đỏ như quả cà chua, để mặc tên "anh hùng rơm" kia cười cười bước bên cạnh, lòng không hiểu sao có chút... mềm.