Cả sảnh Quỷ Điện chìm trong u ám, ánh đèn lồng quỷ lay động như linh hồn bị phong ấn.
Lãnh Tuyền không đợi ai cho phép, sải bước tiến thẳng vào đại điện, bóng áo trắng như ánh trăng rơi xuống vũng máu. Vô Bạc ngồi lười biếng trên long ỷ, chân bắt chéo, tay lật nhẹ ly rượu đỏ quạch như máu.
"Thả ta ra."
Lời y nhẹ như gió thoảng, nhưng cây quạt xếp đã kề sát cổ hắn trong nháy mắt. "Nếu không, ta giết ngươi."
Vô Bạc liếc mắt nhìn y, ánh mắt đó không hề có ý sợ hãi—mà chỉ có chút hứng thú tà dị.
Ngay khoảnh khắc đó, hắn giật cổ tay Lãnh Tuyền một cái, thân hình y bị kéo lệch, mất thăng bằng. Trong chớp mắt, Vô Bạc xoay người, ép chặt Lãnh Tuyền xuống long ỷ, hai tay khóa cổ tay y lại trên đỉnh đầu.
"Ngươi nghĩ mình mạnh hơn ta sao?" – Hắn khẽ thì thầm bên tai y, hơi thở ấm nóng mờ ám.
"Với đám quỷ các ngươi, không cần mạnh. Chỉ cần... giết."
Lãnh Tuyền xoay hông, bật dậy như lò xo. Trong nháy mắt, lật người đè ngược lại Vô Bạc, đầu gối ép chặt vào sườn hắn, một tay chém mạnh về phía cổ.
Vô Bạc nghiến răng, lấy khuỷu tay đỡ đòn, nhưng ánh mắt lơ đãng nhìn xuống ngực—ánh mắt Lãnh Tuyền cũng vô tình bị kéo theo.
Dưới lớp áo mở hờ, một ấn chú hình móc câu và trận đồ nhỏ lóe lên dưới da. Nhưng chỉ trong chớp mắt, Vô Bạc giật vạt áo lên che lại, đồng thời đẩy mạnh khiến cả hai lại đổi thế.
"Nhìn cái gì?" – Hắn trừng mắt, lần này giữ vững thế cưỡi trên y, hai tay ghìm mạnh vai Lãnh Tuyền, mái tóc bạc của y xõa ra long ỷ, như một vầng trăng mờ vương máu.
"Nếu không có gì đáng nhìn… sao ngươi phải che?" – Y nhếch môi, ánh mắt như băng tuyết nghiền nát tất cả.
Không khí bỗng dày đặc, từng tiếng thở xen lẫn va chạm cơ thể, quỷ khí dao động làm đèn trong sảnh chớp tắt liên hồi.
Bên ngoài sảnh, đám nữ quỷ hầu đang bưng rượu, tay run run:
"Bọn họ… bọn họ đang đánh nhau à?"
"Đây là đánh nhau á? Ta tưởng…"
"Câm miệng! Tập trung giữ đầu đừng để bay mất!"
Cuối cùng, Vô Bạc bị kẹp cổ ngược từ dưới, tức đến gằn giọng:
"Được! Ta thả ngươi! Cút ra ngoài cho khuất mắt ta!"
Lãnh Tuyền tung người bật dậy, không thèm ngoảnh đầu. Tà áo quét qua nền sảnh rách toạc như dao chém.
Vô Bạc siết chặt nắm tay, đôi mắt tối sầm. Long ỷ dưới thân bị hắn nện thẳng một đấm, vỡ tan từng mảnh gỗ quỷ. Tiếng la thất thanh vang lên ngoài sảnh—đám quỷ hầu vừa bước vào liền bị mảnh gỗ văng trúng, hóa thành từng làn khói đen tan biến.
Bên phía A Tâm – Tại Khách Điếm Phủ Tuyết
"Không được đi bây giờ. Quỷ Tân Nương chỉ hiện vào hôm trăng tròn. Hôm nay vẫn chưa đến." – Tuyết Dao trầm ngâm nói.
Thế là cả nhóm đành thuê một khách điếm trong trấn Tuyết Vân để nghỉ chân.
A Tâm ngồi khoanh chân trên ghế, tay cầm chổi lông gà, cứ thế mắng Dương Hạo không ngừng:"Ngươi nướng cá cũng khét! Pha trà cũng nguội! Mua bánh bao cũng nhầm vị! Dương Hạo, ngươi đúng là đứa vô dụng nhất trong số những tên theo đuổi ta!"
Dương Hạo ngồi xếp bằng bên mép ghế, không đáp, chỉ cười khổ mà chịu trận."Ừ, ta vô dụng, nên mới theo ngươi để học hỏi thêm…"
Tuyết Dao và Thẩm Uyên Lam thì ngồi gần cửa sổ, vừa nhâm nhi trà vừa cười cười nhìn hai đứa trẻ cãi nhau như phụ huynh trẻ xem con cái quậy phá.
Thế nhưng, niềm vui đó không kéo dài lâu. Thẩm Uyên Lam nhíu mày, đặt chén trà xuống:
"Các vị có nghe thấy không? Có gì đó lạ…"
Họ bắt đầu chú ý—các vị khách trọ trong khách điếm, ai nấy đều lặp đi lặp lại một câu:
"Trăng tròn là ngày linh thiêng… Trăng tròn là ngày linh thiêng…"
Mỗi lần A Tâm hay Dương Hạo hỏi chuyện, họ vẫn đáp câu đó, giọng đều đều như bị ai điều khiển. Ánh mắt đờ đẫn, động tác cũng cứng ngắc như tượng gỗ.
Không khí trong khách điếm bỗng chốc lạnh như băng.