Chương 19: Cáo Đen

Khu vườn phía sau đại sảnh Hắc Sát hôm nay có vẻ se se lạnh, gió thổi lướt qua tán cây làm hoa rụng lác đác. Giữa khung cảnh có phần u ám ấy, một thân ảnh trắng ngồi xổm dưới tán cây đỏ rực, tay vờn nhẹ một con cáo đen nhỏ lông mượt như nhung.

Nhìn từ xa, chẳng khác gì mèo trắng đang chơi với cáo đen.

Lãnh Tuyền lúc này trông không khác gì một thư sinh nhàn tản, đôi mắt hơi cong vì thích thú, mái tóc dài chảy xuống như thác bạc, ngón tay thon dài chọc nhẹ vào bụng con cáo làm nó lăn tròn.

Vài quỷ hầu đi ngang thấy cảnh đó thì vừa ngạc nhiên vừa tò mò, bèn rón rén tiến lại gần:

— "Tiểu Tuyết Mỹ nhân, ngài đang làm gì ở đây vậy ạ? Trời lành lạnh, ngồi đất không lạnh à?"

Một cô trong nhóm cười khúc khích rồi nhanh chóng ngồi xuống, mấy người còn lại thấy vậy cũng mạnh dạn theo. Họ bắt đầu huyên thuyên những chuyện khi còn sống, những vụ tình cảm sứt mẻ, cả chuyện từng thấy thần tiên cãi nhau ngoài chợ trời. Lãnh Tuyền lại ngồi đó chăm chú lắng nghe, lâu lâu còn gật gù một cái, thi thoảng lại nhíu mày:

— "Tên kia đúng là không có mắt nhìn người... Ai lại bỏ một mỹ nhân như ngươi chứ?"

— "Ta nói rồi mà! Mỹ nhân hiểu ta nhất!" — cô kia đỏ mặt, tim muốn nhảy khỏi lồng ngực.

Cứ thế, một người vốn là thượng thần cao cao tại thượng lại đang tám chuyện cùng đám quỷ hầu như bằng hữu thân thiết. Ai nhìn thấy cũng phải trợn mắt kinh ngạc.

Và rồi...

Từng bước chân vang lên từ phía xa. Không khí lập tức trầm xuống.

Vô Bạc xuất hiện, ánh mắt tối lại khi thấy Lãnh Tuyền cười vui vẻ giữa đám quỷ nữ. Đám quỷ hầu thoáng rùng mình, vội vã đứng lên cung kính hành lễ rồi lùi đi nhanh như bắn.

Hắn bước đến gần, ánh mắt u ám như bóng đêm.

— "Ngươi còn có mặt mũi để ngồi đây vui vẻ sau cái hành động ban nãy sao?" — hắn nghiến răng, giọng lạnh như gió đông.

Lãnh Tuyền ngước mắt lên nhìn hắn, ánh mắt chẳng mấy bận tâm:

— "Ta không vội về. Khi nào muốn, ta sẽ nói tử tế. Ngươi đừng làm quá lên như thế."

Lời vừa dứt, Vô Bạc như khựng lại. Hắn không tin vào tai mình — một Lãnh Tuyền không cố chấp, không giận dỗi, thậm chí còn nói... tử tế?

Trong lòng hắn dâng lên một cảm xúc khó hiểu, thầm cảm ơn đám quỷ hầu ban nãy đã khiến y vui vẻ đến mức dịu xuống thế này. Trong giây lát, vẻ u ám tan biến, hắn trở lại là tên mặt dày thường ngày, vươn tay ôm lấy vai Lãnh Tuyền, đầu dụi vào tóc y như nghiện hít hương thơm ấy:

— "Thơm quá... thơm thật đó, Tiểu Tuyết..."

Lãnh Tuyền sợ đến dựng tóc gáy, ánh mắt hoảng hốt như thấy quỷ thật sự. Y nhanh chóng đẩy Vô Bạc ra, bật dậy chạy lon ton đi mất, tà áo trắng bay phần phật sau lưng.

Vô Bạc đứng đó, tay vẫn giữ tư thế ôm hụt, miệng mím lại rồi... thở dài.

Lúc này, từ trong bóng tối, quỷ tì bà bước ra, giọng khàn khàn nhưng đầy cung kính:

— "Chủ Thượng, những vị thần kia đang chuẩn bị điều tra vụ tân nương quỷ ở Đoạn Linh... Có cần thần xử lý bọn họ không?"

Vô Bạc phẩy tay, ánh mắt vẫn hướng về bóng lưng xa dần:

— "Không cần. Cứ để bọn họ điều tra... Chuyện gì đến rồi cũng sẽ đến."