Trong Khách điếm
Thẩm Uyên Lam và Tuyết Dao bước lên trước, tay mỗi người đều đã siết chặt vũ khí. Một người rút kiếm bạc, người kia vung trượng sẵn sàng, chắn ngay trước mặt A Tâm và Dương Hạo. Trước mặt họ là vài bóng đen không rõ mặt, khí tức kỳ dị như bị xé rách từ vực sâu nào đó.
Không ai cử động. Không tiếng động thừa. Chỉ có tiếng thở nhẹ khẽ vang trong sương.
— "Tà khí quá nặng… Không giống người sống." — Tuyết Dao khẽ nói, mắt không rời đối phương.
Nhưng kỳ lạ là, bọn chúng chỉ đứng đó, nói vài câu khó hiểu, xong im bặt như tượng đá.
Tuyết Dao lập tức truyền tin về Thiên Giới, hỏi một vị thần chuyên trông coi sử sách và các loại tà thuật. Không lâu sau nàng nhận được hồi đáp: Đó là tà thuật con rối của Âm Giới. Không có mệnh lệnh, chúng không hành động.
Thẩm Uyên Lam thở ra một hơi dài:
— "Vậy thì, không thể đợi được nữa. Đoạn Linh, đi ngay trong đêm."
Cả bốn người lập tức khởi hành.
Còn ở Hắc Sát, Lãnh Tuyền vẫn chưa biết gì về sự hỗn loạn đang diễn ra ngoài kia. Y hiện tại… vẫn đang ngồi giữa vườn, quây quần với hội quỷ cô nương, bên chậu lửa, tay ôm cái gối hoa vừa giành được sau một cuộc thi kể chuyện ai cười trước thua.
— "Tiểu Tuyết Mỹ nhân biết không, sắp tới là trăng tròn. Quỷ tân nương sẽ xuất hiện và bắt tân nương đi đó."
— "Sao? Quỷ tân nương thì phải bắt tân lang chứ, bắt tân nương làm gì?" — Một cô hỏi.
Lãnh Tuyền ngẫm nghĩ, chậm rãi nói, giọng nhẹ như sương:
— "Nghe đâu, nàng ta từng là một cô gái bị phụ bạc. Nhưng thay vì hận kẻ phản bội, nàng lại hận những cô gái được hạnh phúc... Thế nên, vào đêm trăng tròn, nàng sẽ giết bất kỳ tân nương nào mang áo đỏ."
Cả nhóm im bặt một lúc rồi… nhao nhao lên như chợ phiên, người thì bảo bi thương, người lại nói "ghê quá!", nhưng tất cả đều háo hức, bắt đầu suy luận linh tinh như một nhóm mê truyện trinh thám chính hiệu.
Thấy đủ rồi, Lãnh Tuyền nhẹ nhàng đứng lên, phủi tà áo:
— "Các cô bàn tiếp đi. Ta đi một chút. Sau khi rời đám cô nương mê kể chuyện hơn mê tu hành, Lãnh Tuyền thong thả bước vào hành lang yên tĩnh dẫn về thư phòng Vô Bạc. Y không gõ cửa.
— "Cửa không khoá, có nghĩa là ta được mời." — Y nghĩ, lý luận tỉnh bơ.
Thư phòng tĩnh mịch. Mùi trầm hương nhè nhẹ lan trong không khí, tường gỗ treo vài bức họa mực tàu. Ánh trăng hắt qua khung cửa sổ, rọi đúng lên thân người đang nằm trên ghế.
Vô Bạc.
Hắn tựa đầu lên lưng ghế dài, một tay vắt ngang bụng, tay còn lại đặt hờ trên thanh chủy thủ. Ánh trăng làm bạc lớp mặt nạ, tạo thành một đường cong mờ ảo che khuất nửa khuôn mặt.
Lãnh Tuyền đứng một lúc lâu không nhúc nhích.
— "Hắn... ngủ thật à?"
Ánh mắt y trượt từ đỉnh đầu Vô Bạc xuống cổ, rồi dừng lại đúng vị trí mặt nạ bạc. Cái mặt nạ này y nhìn lâu rồi. Thật sự ngứa mắt. Giống kiểu kẹo ngọt gói trong giấy bóng, không ăn không chịu nổi.
Y rón rén bước tới, đứng cạnh ghế. Cúi người xuống, ghé sát lại. Khoảng cách gần đến mức, chỉ cần hắn mở mắt là có thể nhìn thấy y đang... xăm soi đầy đam mê.
Tay trái chạm nhẹ lên thành ghế. Tay phải chậm rãi giơ lên, đưa tới mép mặt nạ.
Đầu ngón tay chỉ cách mặt nạ chưa tới một tấc...
— "Chắc không tỉnh được đâu nhỉ?" — Y thầm nghĩ, tim đập nhè nhẹ vì kích thích. "Chỉ... liếc thử một chút thôi mà…"
Ngón tay chạm vào mặt nạ.
Ngay khoảnh khắc đó—
"CHỤP."
Cổ tay y bị giữ chặt.
Lãnh Tuyền giật bắn, suýt văng ngược ra sau ghế. Hắn tỉnh! Không, hình như hắn tỉnh từ đầu!
— "Ây… Ơ… Vô Bạc? Ngươi tỉnh rồi à?" — Y cười gượng, đổi từ thần y sang mèo ngoan mất 0.1 giây.
— "Ta không cố ý đâu nha… Ta thấy ngươi... ngủ sâu quá nên sợ ngạt thở thôi, y thuật ta cao lắm đó, ta chỉ... kiểm tra thôi, thật mà!" — Y liến thoắng như thể mình bị oan, tay còn vờ run run vì bị "dọa".
Hắn không nói gì.
Hắn chỉ... nhìn.
Ánh mắt dưới mặt nạ bạc thâm trầm, yên tĩnh đến khó chịu. Nhưng điều làm Lãnh Tuyền bực nhất... là Vô Bạc không mắng. Cũng không thèm ngạc nhiên.
— "Ngươi không giận à?" — Y nhướn mày. "Ta trèo vào phòng ngươi, còn định tháo mặt nạ của ngươi…"
Hắn vẫn im.
— "Không phản ứng là ta trèo thật nha." — Lãnh Tuyền nheo mắt. "Không sợ ta làm gì ngươi à?"
Ánh mắt hắn lướt xuống… cái tay y đang vẫn bị nắm.
Lãnh Tuyền đảo tròng mắt. Tự nhiên có hứng.
Y ngồi phắt lên đùi hắn, không hề e ngại, dáng ngồi còn ưu nhã hơn phu nhân đại môn. Một tay đặt lên vai hắn, tay kia vòng ra sau gáy. Khoảng cách sát đến mức mũi gần chạm mặt nạ.
— "Chậc. Ngươi không sợ thật kìa. Hay là…" — Y nghiêng đầu, giọng kéo dài như gió đêm — "Ngươi thích ta rồi?"
Vô Bạc vẫn im. Nhưng khóe môi bắt đầu cong lên một chút.
Thấy thế, y được nước làm tới. Mặt dày như sơn, trêu chọc không ngừng:
— "Ta đây hai triệu tuổi rồi, kinh nghiệm đầy mình. Ngươi cứ thử động lòng một lần xem, đảm bảo nhớ cả đời. Mà ngươi nhớ sẵn rồi nhỉ?"
Y nói xong còn ngửa đầu cười một tiếng nhỏ. Kiêu ngạo. Lả lơi. Một chút nguy hiểm.
Vô Bạc đưa tay… chỉ ra phía sau lưng y.
Lãnh Tuyền nheo mắt, giọng vẫn nghênh ngang:
— "Chỉ cái gì mà chỉ, đang lảng tránh hả? Ngươi ngại rồi đúng khô—"
Quay đầu lại.
Y khựng lại như bị điểm huyệt.
Nally.
Đang bị trói đứng bên cạnh cửa sổ, mặt tái xanh như vừa xem xong một vở tuồng kinh dị. Sau lưng hắn là một hàng đệ tử Thiên Cảnh Tông, người nào người nấy mắt mở to hơn cả tô phở, miệng há như định gọi mà không dám.
Cái ghế Lãnh Tuyền đang ngồi vẫn... là đùi Vô Bạc.
Cái tay vẫn còn vòng cổ hắn.
Cái mặt thì đang quay lại nhìn nguyên đám kia.
Cả phòng lặng như tờ.
Rồi—
— "..."
PẶC!
Lãnh Tuyền ngã phịch xuống đất.
Không ai đẩy.
Y tự té.
Và y ngất luôn. Tự ngất.
Lần đầu tiên trong đời, một đại lão hai triệu tuổi, đỉnh phong tam giới, lại tự mình ngất vì xấu hổ.