Chương 21: Vị Trí Mèo Con và Kiếm Mới Của Kẻ Già

Lãnh Tuyền ngất đúng kiểu tuyệt đối không phải vì yếu, mà là vì... tổn thương não do xấu hổ cấp độ tam giới.

Vô Bạc thì lại thấy vui. Rất vui.

Một tay đỡ lấy y, giữ nguyên tư thế đùi làm ghế, tay làm đệm, thậm chí còn cúi đầu xuống nhìn gương mặt tái nhợt của Lãnh Tuyền mà cười không ngậm được miệng.

"Đẹp như vậy, đáng yêu như vậy mà còn ngất được. Thật sự... bản toạ nên cảm ơn tam giới đã tạo ra ngươi."

Hắn thậm chí còn búng nhẹ mũi Lãnh Tuyền, cười sảng khoái:

— "Hôm nay bản toạ vui, miễn tội chết cho các ngươi."

Hắn quay đầu, ánh mắt lướt qua đám đệ tử Thiên Cảnh Tông vẫn đang đứng hình như bị niệm chú trấn thân.

— "Giải hết xuống địa lao cho ta, không cần tra tấn, cho ăn ba bữa đầy đủ."

Hắn nói xong, bước tới gần một tên đệ tử mặc áo xanh lam, giơ tay chỉ vào.

— "Tên kia, ngươi... được tha."

Tên đệ tử kia mừng quýnh, chưa kịp cúi đầu cảm tạ thì đã thấy nụ cười gian không chịu nổi của Vô Bạc.

— "Ngươi biết ý đồ rồi đúng không?"

Tên đó: "..."

— "...Dạ biết."

— "Tốt."

Vô Bạc phất tay. Người kia được thả đi ngay tại chỗ, nhưng ánh mắt cuối cùng nhìn theo là của cả phòng đệ tử... rưng rưng như kiểu 'mày may mắn quá nhưng tao không ghen nổi'.

Vô Bạc không gọi ai. Tự mình bế mèo con.

Một tay đỡ lưng, một tay dưới gối, y được hắn ôm bế như búp bê sứ, khuôn mặt Lãnh Tuyền lúc này đỏ bừng như vừa uống nhầm ba vò rượu hoa đào.

Thế nhưng hắn lại không cười nữa.

Hắn hạ mi, nhìn gương mặt y đang ngủ mà như thật sự cẩn thận, từng bước từng nhịp ôm về phòng riêng.

— "Đừng ngất trước mặt kẻ khác nữa." — Hắn thì thầm, nhưng y vẫn ngất.

— "Bản toạ không muốn ai khác thấy dáng vẻ này của ngươi."

Cánh cửa phòng nhẹ nhàng đóng lại. Cả hành lang lại chìm vào tĩnh lặng.

Ở một nơi khác – Kho Vũ Khí Thiên Giới.

Chiến thần Kha Vũ đang cầm kiếm như chọn táo ngoài chợ.

— "Cái này lưỡi mẻ."

— "Cái kia nặng tay."

— "Đây rồi!"

Hắn chọn một thanh trường kiếm màu bạc, chạm tay vào liền phát ra âm thanh ngân vang như rồng gầm.

— "Tiện tay." — Hắn gật đầu.

Ngay sau đó, hắn bay xuống Nhân Gian, tới nơi ẩn cư "bí mật" của Túc Ảnh trưởng lão – người được cả Thiên Giới coi là ông tổ bát quái, chuyên gia tâm sự bất đắc dĩ.

Trên đỉnh núi tuyết phủ.

Túc Ảnh trưởng lão đang uống trà thì nhìn thấy bóng trắng rơi từ trời xuống, mặt méo xệch.

— "Lại nữa hả trời má?"

Cửa chưa mở mà Kha Vũ đã gọi từ ngoài:

— "Túc Ảnh, ta tới bàn chuyện lớn! Mau pha thêm trà!"

Túc Ảnh: "..."

— "Ẩn cư cái quỷ gì, bữa nào cũng có đứa tới kiếm."

Ông thở dài, quay lại nhìn bếp nước đang sôi, châm thêm trà như số phận an bài.

— "Lần này là về vụ quỷ tân nương đúng không? Ta già rồi mà các ngươi vẫn không tha."

— "Già thì mới nhiều chuyện hay để kể." — Giọng Kha Vũ từ ngoài vọng vào, vui như thể đi hội chợ