Khung cảnh Đoạn Linh chìm trong một lớp sương mù xám đặc, không khí nặng như bị ma chú ép xuống. Đội hình của A Tâm chậm rãi bước vào, từng bước đều cẩn trọng. Càng đi sâu, tàn tích càng dày đặc, vết máu khô lem luốc trên tường, dấu chém loang lổ trên mặt đất – một khung cảnh chỉ cần liếc mắt cũng khiến lòng người lạnh đi ba phần.
Bỗng, Tuyết Dao cau mày, tay khẽ chạm lên tai truyền âm phù, sắc mặt lập tức tái nhợt.
"Là Kha Chiến Thần... Tin từ trên đưa xuống..." – cô nói, giọng khô khốc.
"Nally... và các đệ tử Thiên Cảnh Tông... đã rơi vào tay Hắc Sát rồi."
"Rầm!" – Dương Hạo lảo đảo, suýt nữa ngã quỵ, may nhờ A Tâm kịp vươn tay đỡ.
"Bình tĩnh đi, Dương Hạo. Ngươi mà gục thì ai còn để ta dựa?" – A Tâm nói cứng, nhưng giọng đã run.
Ngay lúc đó, truyền âm khác lại vang lên – lần này vẫn là của Tuyết Dao, nhưng nội dung khiến A Tâm chết đứng:
"...Lãnh Thượng Thần cũng mất tích. Nơi cuối cùng xuất hiện là... Hắc Sát."
A Tâm lập tức như mất trọng lực, chân mềm nhũn, ngã vào lòng Thẩm Uyên Lam đang tái mặt không kém. Hai người – hai chỗ dựa vững chắc nhất – giờ đều gục vì tin dữ.
Nhưng bi kịch chưa dừng lại.
Từ trong đống đổ nát trước mặt, hàng chục xác sống lao ra như lũ lụt. Những thân thể thối rữa, đôi mắt trắng dã gào rít giữa không trung.
"CHIẾN ĐẤU!" – Tuyết Dao hét lên, cùng Uyên Lam lao lên phía trước.
Từng đường kiếm chém xuống, nhưng số lượng xác sống không ngừng tăng lên. Một giây không cẩn thận, Uyên Lam bị một con quật mạnh vào vai, máu bắn tung.
Tuyết Dao liền chắn cho hắn, nhưng cũng bị móng vuốt cào rách một bên sườn. Máu chảy thấm ướt vạt áo trắng.
Cả bốn người đã vào thế cùng đường.
Bỗng—
"ẦM!!"
Một cơn gió xoáy dữ dội lao thẳng vào đội quân xác sống, xé chúng thành từng mảnh.
Sau lưng gió là một làn khói đen sắc bén, cắt sạch những gì chưa bị thổi bay.
Hai người cùng xuất hiện—một trắng một đen, một lạnh lùng một phóng đãng.
Lãnh Tuyền tay cầm quạt ngọc, y phục trắng phất phơ như tuyết giữa địa ngục.
Vô Bạc theo sau, quạt đen xoay nhẹ giữa những xác sống vỡ tan thành tro bụi.
"Mấy đứa trẻ này mà cũng đụng được vào... đám phế phẩm này đúng là láo." – Vô Bạc cười nhạt.
A Tâm lúc này tròn mắt nhìn như thấy thần linh giáng thế. Mắt cô đỏ hoe, môi run run, chỉ kêu được:
"...Chủ nhân..."
Còn Lãnh Tuyền vừa thấy A Tâm thì mắt sáng rực như đứa trẻ tìm được món đồ chơi yêu thích:
"A Tâm!"
Cả hai lao tới ôm nhau như chưa từng có ngày chia ly.
Một người vùi mặt vào vai áo đối phương, một người quàng tay như sợ mất. Không cần lời, chỉ cần cái ôm đó là đủ.
Vô Bạc khoanh tay đứng phía sau, nhìn cảnh cảm động đó rồi cười khẽ, cười bất lực, cười nhẹ lòng.
"Cái mèo con nhà ngươi, lại khiến bản toạ phát điên vì nhớ."
Sau đó, hắn lặng lẽ bước tới, kiểm tra vết thương cho Tuyết Dao và Thẩm Uyên Lam như một đại phu thành thạo. Tay hắn lạnh, nhưng động tác lại dịu dàng đến bất ngờ.
Đoạn Linh hoang tàn, nhưng phút giây ấy – ánh sáng hy vọng lại nhen lên từ giữa tro tàn.