Chương 24: Gõ Đầu

Sau trận chiến sống còn, không khí còn chưa kịp bình ổn thì Lãnh Tuyền đã khẽ vung tay, rút ra từ tay áo hai lá bùa dịch chuyển màu lam nhạt. Vật phẩm cao cấp như vậy, một tấm đã quý hiếm, y lại đưa ra hai tấm mà chẳng thèm chớp mắt.

"Tuyết Dao, Thẩm Uyên Lam. Các ngươi bị thương, nên về trước Thiên giới trị thương."

"Ta sẽ lo phần còn lại."

Hai người còn chưa kịp nói gì, đã bị truyền tống phù cuốn vào ánh sáng xanh lục, biến mất chỉ trong nháy mắt.

Lãnh Tuyền xoay người, bước tới trước mặt Dương Hạo—tên nam tử nãy giờ vẫn đang ngồi sụp xuống, tay nắm chặt, mắt ửng đỏ như sắp khóc tới nơi.

Y nhẹ nhàng cúi xuống, đưa tay ra đỡ:

"Đứng dậy đi, Dương Hạo. Đám huynh đệ của ngươi đang ở chỗ ta, rất an toàn."

"Ta không để ai bị bắt lần nữa đâu."

Một câu nói nhẹ như lông hồng, lại đập thẳng vào tim Dương Hạo như búa tạ. Hăn ngước mắt lên, suýt bật khóc thành tiếng.

"Ái chà~ Mới đó mà đã rơi nước mắt, yếu đuối vậy à?"

– Giọng cười lười biếng vang lên từ phía sau – Vô Bạc.

Hắn vắt quạt đen lên vai, khoé môi nhếch cong đến mức chỉ muốn cho ăn tát.

A Tâm đứng bên cạnh lập tức thấy gai mắt, hắng giọng một cái.

"À mà Dương Hạo nè, hình như cái cây trâm mà chủ nhân đưa cho... ngươi làm mất rồi đúng không?"

– Cô cười khẩy, liếc nhanh về phía Vô Bạc.

Ngay lập tức, người bị nhột không phải ai khác—Vô Bạc.

Quạt đen đập "bộp" một cái xuống tay hắn, suýt nữa rơi ra.

"Chậc, ai nói bản toạ cầm nó. Có bằng chứng không?" – Hắn phẩy tay.

"Chắc tại tiểu tử họ Dương này để rơi trên đường."

A Tâm nghiêng đầu, nghi hoặc nhìn kỹ kẻ lạ mặt phong thái cao ngạo đang lượn lờ quanh chủ nhân mình. Lúc nãy vì hoảng loạn nên cô không để ý, giờ mới kịp nhận ra:

"Chủ nhân, người này là ai vậy? Không phải... thuộc hạ chúng ta, đúng không?"

Lãnh Tuyền cười cười:

"Huynh đệ kết giao thôi, không phải người ngoài." – Y đáp nhẹ tênh.

Nghe xong, A Tâm táo bạo luôn:

"Huynh đệ kiểu gì nhìn như lẻo mép cà khịa người ta vậy? Mới nhìn đã thấy giống... tà môn ngoại đạo."

Vô Bạc chưa kịp phản ứng thì cô buông thêm một câu nữa:

"Bộ mặt cũng như bị nghiệp quật mấy trăm năm không gội đầu vậy á."

...Sai lầm to.

"Cốp!"

Một cú gõ đầu giáng thẳng xuống đầu A Tâm, khiến cô há hốc mồm, đứng hình luôn 0.3 giây.

"Bản toạ không gội đầu là vì tóc thơm tự nhiên, ngươi dám ghen tị cũng phải vừa phải thôi."

"Thêm câu nữa là bản toạ bắt ngươi về cung dạy lại phép lịch sự đấy, con nhóc."

A Tâm lúc này ngơ ngác trợn mắt, tay xoa đầu, tức mà không thốt nên lời.

"Chủ... chủ nhân!! Người... người kết giao với loại người gì vậy chứ!?"

Lãnh Tuyền thì... đứng bên cười nhẹ như thể cái cảnh này y thấy dễ thương chứ không phải xấu hổ.

"Vô Bạc không tệ đâu, có thể bắt nạt ngươi nhưng sẽ không giết."

"Yên tâm."

"CHÍNH VÌ VẬY MỚI KHÔNG YÊN TÂM ẤY TRỜI ƠIIII!!"

– A Tâm hét trong lòng, nhưng ngoài mặt chỉ dám... hậm hực xoa đầu.