Chương 26.3: [Phiên Ngoại] Không Ngất, Mà Là Cầu Xin(H)

Lưu ý: Phiên ngoại dưới đây chỉ mang tính chất mở rộng, bổ sung cảm xúc cho nhân vật, không ảnh hưởng trực tiếp đến mạch truyện chính. Ngoài ra, chương có chứa một số phân cảnh tình cảm (H nhẹ), nên hãy cân nhắc trước khi đọc. Đọc hay không tùy ý, nhưng đọc rồi thì đừng trách ta làm tim các ngươi đập loạn xạ đó nha~

Tấm màn hỉ đỏ như máu buông xuống.

Bên trong, chỉ có hai bóng người quấn vào nhau – một đỏ, một đen, ánh sáng xuyên qua vải mỏng làm cảnh tượng thêm mờ ảo, gợi tình đến rợn người.

Vô Bạc đè lên người Lãnh Tuyền, tay vẫn không dừng lần mò vào bên trong hỉ phục, từng đường gân trên tay nổi rõ, ngón tay lạnh lẽo mà tham lam.

Từng nút áo bị gỡ một cách kiên nhẫn, vừa nhẹ nhàng vừa đầy ép buộc.

Vải trượt qua làn da trắng mịn như sương tuyết, khiến hắn siết nhẹ cằm y, hôn lên môi y qua lớp vải che mặt.

Lãnh Tuyền ngửa đầu tránh đi, tay đã bị lụa đỏ trói lên đầu giường, thân thể lộ ra từng chút dưới lớp vải hỉ phục bị vén cao.

"Vô Bạc... ngươi... ngươi đừng như vậy..." – Giọng y run, nhưng không có chút tức giận, chỉ còn mê man và hoảng loạn.

"Ngươi đang van xin ta à?" – Hắn khẽ cười, đưa tay luồn qua cổ áo, chạm vào ngực y.

"Vậy ngươi thử cầu xin nghe xem."

"Vô Bạc... ta không chịu nổi đâu..." – Y ngẩng đầu, ánh mắt long lanh như mèo ướt, đỏ mặt rõ rệt.

"Tha... tha cho ta..."

Một câu "tha cho ta" rơi xuống như sét đánh vào lòng Vô Bạc.

Hắn dừng lại, mắt đỏ rực, khóe môi run lên vì nhẫn nhịn.

"Ngươi cầu xin dễ thương như vậy, ta sao mà tha được."

Hắn cúi xuống, hôn thật mạnh lên môi y.

Không phải kiểu hôn dịu dàng ban nãy, mà là cuồng nhiệt, bá đạo, như muốn nuốt trọn cả khí lực của thượng thần.

"Đừng mà… đừng cởi nữa… ta… ta thật sự…"

"Thật sự gì? Muốn ta dừng lại hay... muốn ta tiếp tục?"

Lãnh Tuyền đỏ mặt, thở gấp.

Mắt mờ hơi nước, môi đỏ mọng, thân thể bị đè nghiêng trên gối hỉ, hỉ phục xộc xệch chỉ che được một bên vai.

Hắn trượt tay dọc eo y, từ từ kéo lụa xuống bụng dưới.

"Ta… cầu xin ngươi… để ta mặc đồ lại đi…"

Câu nói này như dao đâm vào tim Vô Bạc — nhưng lại làm hắn điên cuồng hơn.

"Ngươi biết không? Chỉ mình ngươi có thể khiến ta mất khống chế như vậy."

Từ phía dưới giường, bọn dân làng rên rỉ không phải vì bị thương mà là vì sốc văn hóa.

"Cái quỷ gì vậy trời…"

"Thượng thần bị… bị làm thịt thật rồi… A di đà Phật…"

"Tôi bị cưỡng chế xem động phòng rồi… pháp lực tôi giảm mười năm luôn rồi…"

Vô Bạc không quan tâm.

Hắn dùng lưỡi liếm nhẹ xương quai xanh Lãnh Tuyền, hít lấy hương thơm thanh khiết không nhiễm bụi trần.

Lãnh Tuyền siết chân lại,* rên một tiếng vì quá nhạy cảm.

"Ngươi không tha thật à…?" – Y ngước lên nhìn hắn, mắt ướt át, môi run rẩy.

"Không." – Hắn dứt khoát.

"Nếu ta tha, chẳng phải ta là quỷ vương vô dụng nhất tam giới sao?"

Ngay khoảnh khắc đó, một đạo ánh sáng lạnh lẽo lướt qua.

Lãnh Tuyền cắn môi, khẽ hít sâu, tự kích phát huyết mạch, phá phong ấn.

BÙM!

Một luồng linh khí mạnh mẽ bùng nổ, đẩy Vô Bạc văng ra khỏi giường.

"A—!!" – Hắn đập thẳng vào tường.

Lãnh Tuyền thở gấp, cả người đỏ bừng, vội vã chỉnh lại hỉ phục.

Mặt y vừa thẹn vừa giận, mắt long lanh như muốn chém người.

"Vô Bạc… Ngươi… Ngươi là thứ yêu nghiệt không biết xấu hổ!!!"

Hắn vẫn ngồi dưới đất, cười khan.

Áo xộc xệch, tóc rũ xuống, mắt tà mị mà điên cuồng.

"Thượng thần à... ta vẫn còn chưa ăn sạch ngươi đâu."

"Ta… ta chờ ngươi tỉnh táo lại đi."