Chương 27: Quỷ Tân Nương và Vực Sâu Máu

Bầu trời bắt đầu ngả tím, sương mù dày như muốn nuốt chửng mọi ánh sáng.

A Tâm đứng giữa đường lớn, khoanh tay nhìn hai mẹ con cô nương vừa được đưa về nhà an toàn.

"Coi như xong nhiệm vụ."

"Mà… sao giờ này chủ nhân ta còn chưa mò về?"

Dương Hạo vác bao đồ, thở phì phò:

"Ân nhân là thượng thần mà, không dễ mất tích đâu. Với lại đi cùng Vô Bạc huynh nữa, có khi đang... đang—"

Mắt hắn đảo lia lịa.

"Ý ngươi là đang động phòng giữa rừng á?" – A Tâm nhíu mày, đập vô đầu Dương Hạo.

"Ta đi tìm!"

"Ngồi đây không yên tâm."

"A Tâm đừng—" – Dương Hạo giơ tay cản, mặt tái nhợt như bị lật bài tẩy.

"Chỗ này không ổn... Có tà khí."

"Thì càng phải đi xem. Lỡ đâu chủ nhân ta bị Vô Bạc đó nấu lẩu mèo rồi thì sao?"

Cả hai bước vào một vùng đất trống trơn – cỏ chết, sương mù, và...

...hàng chục cỗ quan tài xếp thẳng tắp.

"Ồ, chỗ này thi vị đấy." – A Tâm rút cây roi mới toanh, quăng một phát vào nắp quan tài gần nhất.

"KHÔNGGG! Đừng mở!!" – Dương Hạo hét lên, ôm lấy chân A Tâm như gà con bám gấu mẹ.

"Một lần thử nghiệm thôi mà~" – Nụ cười A Tâm ranh mãnh, mắt sáng như có đèn led.

RẦM!

Quan tài bật nắp. Một cô nương mặc hỉ phục đỏ rực nằm im, da trắng bệch như sáp, mắt nhắm nghiền.

"Thấy chưa?" – A Tâm nhìn Dương Hạo, giọng bỡn cợt.

"Không có gì cả."

"...Cũng có thể đang ngủ... ngủ rất sâu..." – Dương Hạo rụt người, mắt ngó nghiêng như sắp khóc.

Cả hai bước vào bên trong miếu hoang.

Trên tường dán đầy *bức ảnh cũ, thiệp cưới rách, dây đỏ và hỉ phục nhuốm máu khô.

"Là miếu tế quỷ tân nương..." – Dương Hạo thì thầm.

"Chết tiệt... nơi này tụ oán khí…"

A Tâm vẫy tay, cười:

"Hợp chỗ sống ảo ghê!"

Ngay giữa miếu, một pho tượng thần nữ đang đứng, khuôn mặt nghiêng nhẹ cười dịu dàng.

Nhưng… tay tượng nắm chặt một sợi dây đỏ dính máu.

"Ê, tượng này giống cái cô trong quan tài ghê." – Dương Hạo tò mò.

"Đẹp phết."

Hắn không kìm được,* ngồi thẳng lên đùi tượng.

"Ngồi thử xem có phải đá thật—"

RẮC!

Tượng *nứt ra, ánh sáng đỏ tràn ngập.

Tiếng khóc não lòng vang vọng từ bốn phía.

"KHÔNG—!!" – A Tâm bật dậy.

"Dương Hạo ngươi ngu như bò!"

Tượng thần tan thành tro, thay vào đó là một cô nương mặc hỉ phục, mắt trống rỗng, miệng rạch tận mang tai.

Mái tóc dài rũ rượi, cơ thể lơ lửng cách đất, ánh mắt nhìn thẳng vào Dương Hạo như kẻ phản bội tình thâm.

"...Hôn lễ chưa xong... không ai được rời đi..."

Quỷ tân nương.

Quỷ thức tỉnh vì bị phản bội trong ngày cưới.

Dương Hạo đờ người, gào lên:

"CHẠYYYYYYYYYY!!!!!!!"

A Tâm túm cổ áo hắn, vác chạy như vác gạo.

"Lần sau mà táy máy nữa ta cho ngươi cưới luôn!!"

Sau lưng, tiếng váy quét đất, tiếng cười méo mó và dây đỏ bay loạn xạ.

Quỷ tân nương bò trên trần nhà, bám theo hai đứa như bóng với hình.

Cả hai chạy đến mép vực – rừng rậm biến mất, chỉ còn vực sâu thăm thẳm.

Dưới kia… là sương trắng và một tiếng gọi khe khẽ.

"Không lối thoát đâu... Ở lại... với ta..."

Dương Hạo cắn răng, chắn trước A Tâm:

"Ngươi đi đi! Để ta ở lại! Ta... ta là nam nhi—"

"Nam nhi mà hồi nãy trốn sau lưng ta à?" – A Tâm đá hắn một cái.

"Ta ở lại với ngươi. Chạy cùng chạy, chết cùng chết."

"...Ta cảm động rồi…"

"Cảm động cái mả cha nhà ngươi! GIỜ CHẠY HAY NHẢY?!?!"