Chương 28: Cái Tên Đã Bị Lãng Quên

Trong làn gió âm u rít lên từng đợt, quỷ tân nương rít gào điên loạn, tà váy đỏ rách tơi tả nhưng lại mang theo thứ áp lực đè nén như hàng ngàn oan hồn hợp thể. Đôi mắt ả trợn ngược, dán chặt vào A Tâm và Dương Hạo đang đứng sát mép vực.

"Chạy đi!" Dương Hạo gào lên, kéo tay A Tâm, nhưng con nhóc lại dậm chân hét:

"Chạy cái đầu ngươi! Bỏ người lại thì không phải là ta!"

"Trời ạ! Ta cũng có nói bỏ ngươi lại đâu! Nhưng đứng đây cãi nhau trước mặt quỷ là tự sát!"

Dương Hạo vừa run như cầy sấy vừa chắn phía trước A Tâm, tay vẫn nắm chặt roi đỏ chói của cô nàng.

Quỷ tân nương chỉ chờ vậy, gào rú một tiếng chói tai rồi lao đến, khí đen bùng lên nuốt trọn cả bóng hai người.

Đúng lúc ấy—ẦM!!!

Một cột sáng vàng rực xé toạc bầu trời đêm, mang theo khí thế của thần binh từ thượng giới. Từ trong tầng mây lộn nhào, chiến thần Kha Vũ đáp xuống, thần kiếm gãy một nửa trên lưng vẫn còn nhỏ máu.

Ngay sau lưng hắn là một bóng áo đen như quỷ mị – Túc Ảnh, thân hình mảnh khảnh nhưng tà khí cuộn trào như vết thương cũ chưa lành.

"Lùi lại!" – Kha Vũ quát một tiếng, vung tay vẽ thành kết giới tạm thời đẩy lùi quỷ tân nương.

A Tâm nheo mắt nhìn hai người.

"Chiến thần Kha Vũ? Túc Ảnh tiền bối? Mấy người… xuống trần làm gì!?"

Túc Ảnh không đáp, ánh mắt ông khóa chặt vào quỷ tân nương, gằn giọng:

"Con quỷ này… không đơn giản. Nó mang khí tức của một kẻ mà đáng ra đã bị lãng quên khỏi thiên giới..."

Quỷ tân nương bỗng phá lên cười. Tiếng cười như hàng ngàn chiếc đinh ghim vào màng nhĩ, lồng ngực mọi người co rút lại.

Ả ngẩng đầu, gọi tên một người

"Dạ Hàn."

Không khí ngừng lại.

Túc Ảnh và Kha Vũ như bị sét đánh. Sắc mặt cả hai tái mét, đồng thời lùi lại một bước.

"Ngươi nói cái gì?" – Kha Vũ thì thào.

"Không thể nào…" – Túc Ảnh siết chặt tay, lồng ngực trầm xuống.

A Tâm đứng giữa hai người, ngơ ngác. "Dạ Hàn là ai?"

Một cơn gió đen từ lòng đất thổi vút lên, bao trùm miếu hoang, làm cho vải đỏ treo trên cửa miếu tự rách nát. Tượng thần nữ ở giữa bỗng lung lay.

Bùm!

Tượng nứt ra, rơi từng mảng đá, lộ ra một vết ấn cổ xưa bằng máu khắc sâu vào đá hoa cương. Khí tức quanh miếu thay đổi. Không còn là tà khí của quỷ tân nương… mà là một dạng uy áp thuộc về kỷ nguyên cũ.

Một giọng nói vang lên—thấp, trầm và lạnh hơn cái chết:

"Thì ra… vẫn còn kẻ nhớ tên ta."

Một thân ảnh mơ hồ bước ra từ sau bức tượng. Trắng một thân y phục, tóc dài như tuyết, sống lưng thẳng như kiếm rút khỏi vỏ.

Hắn không có mặt. Chỉ là một tàn linh, linh hồn còn sót lại như cơn gió nhẹ… nhưng khiến tất cả ở đó đều nghẹt thở.

"Ta là Dạ Hàn."

Gợi ý đoạn sau nếu mày muốn đẩy lên:

Dạ Hàn có vẻ không thù địch, cũng không thân thiện, chỉ như một lữ khách đang ngắm lại nơi xưa cũ.

Quỷ tân nương sụp xuống, gọi hắn là chồng, khiến A Tâm trợn trắng mắt.

Túc Ảnh thì run rẩy hỏi: "Ngươi... ngươi còn sống sao!?"

Dạ Hàn chỉ đáp bằng một câu: "Ta chưa từng chết, chỉ là... không muốn sống cùng lũ giả nhân giả nghĩa nữa."