Gió lạnh len lỏi qua tán rừng dày đặc, những tàn lá rung lên khe khẽ như tiếng thì thầm vọng lại từ cõi âm. Giữa lòng núi hoang, dưới mái đình tạm dựng bằng pháp trận, Vô Bạc vẫn quỳ cạnh người kia—cả một đêm không rời đi nửa bước.
Lãnh Tuyền sắc mặt vẫn trắng bệch, mồ hôi rịn ra như vừa trải qua ác mộng kéo dài vô tận. Cơ thể y không ngừng run rẩy, môi mấp máy:
"A Thanh… A Thanh… A Thanh…"
Vô Bạc cúi sát xuống, tim như bị từng chữ ấy đâm xuyên.
"Y vẫn mơ thấy hắn?"
Hắn siết chặt bàn tay.
Lãnh Tuyền đột nhiên giật mình bật dậy, thở hổn hển. Cả người lạnh ngắt như vừa rơi từ vực thẳm lên.
"Tiểu Tuyết!" – Vô Bạc vội vòng tay ôm chặt y, áp chặt đầu y vào vai mình, giọng nhẹ nhàng như thể sợ chạm vào vết thương vô hình nào đó.
"Đừng sợ. Có ta ở đây. Không ai làm hại ngươi được."
Cả người Lãnh Tuyền mềm nhũn, linh lực hỗn loạn, chỉ có thể tì lên vai hắn mà thở gấp. Thế nhưng trong lúc ấy, y bất chợt mở mắt, đôi đồng tử ảm đạm bỗng co rút lại.
Ấn chú.
Ngay trên lồng ngực Vô Bạc—dưới lớp áo mỏng dính mồ hôi—một tia sáng thoáng qua. Là một dấu chú cổ xưa, có hình dạng như lưỡi đao xiên qua vầng nhật nguyệt, bên dưới là dòng chữ thiên ngôn đã phai mờ.
Y nhíu mày, không chút do dự—xé toạc áo hắn.
Xoẹt—
Mảnh vải rách toạc trong tay, để lộ vết ấn xăm đen sẫm trên ngực Vô Bạc. Nó u ám, tà dị, phảng phất khí tức tội nghiệt.
Lãnh Tuyền ngây ra.
Ánh mắt y đông lại như băng giá.
"Dấu vết này… Đây là…"
"Ấn của Thiên Tội."
Trên Thiên Giới, chỉ những kẻ phạm tội tày trời, tội phản nghịch, giết Thần, hoặc cấu kết với Ma Giới gây loạn tam giới—mới bị khắc ấn này lên người. Mỗi một người bị đóng ấn đều sẽ bị thiên đạo đày đọa đến vạn kiếp bất phục.
Lãnh Tuyền cứng đờ, môi hơi run:
"Rốt cuộc... ngươi là ai, Vô Bạc?"
Vô Bạc không phản ứng ngay.
Chỉ im lặng nhìn y một lúc thật lâu.
Rồi hắn cúi đầu, giọng trầm khàn như gió đêm:
"Ta... là một kẻ đã từng chết rồi."
"Một kẻ không nên tồn tại dưới ánh sáng này."
Không khí xung quanh như đặc quánh lại khi Lãnh Tuyền nhìn chằm chằm vào vết ấn trên ngực Vô Bạc.
Là loại ấn chú đen kịt mà suốt bao năm y làm trưởng lão thần y giới, đã từng trực tiếp đóng lên bao kẻ bị kết án tử.
Là vết nhơ của những tội đồ bị cả thiên giới tru diệt.
Là sự nhục nhã mà bất kỳ ai mang trên người, dù mạnh đến đâu, cũng không ngóc đầu lên nổi dưới ánh mặt trời.
Y lùi lại từng bước, ánh mắt mất đi sự dịu dàng vốn có.
Giọng nói lạnh như băng tuyết đỉnh Thiên Sơn.
"Ngươi tiếp cận ta… vì lý do gì?"
"Là vì ta là thần y? Là để lấy lòng tin? Là muốn tiếp cận giới thần?"
Y đẩy mạnh Vô Bạc ra, khiến hắn loạng choạng lùi lại.
Đôi mắt Lãnh Tuyền dần đỏ lên vì giận:
"Ngươi che giấu thân phận, cố ý ở cạnh ta, còn… còn cùng ta..."
Y nghẹn lời khi nhớ đến chuyện tối qua, chuyện mà ngay cả trong mơ y cũng chưa từng buông thả như vậy.
"Ta không có lý do gì… để ở cạnh một tội đồ của thiên giới cả."
Giọng y run, không phải vì sợ, mà là vì căm giận và thất vọng.
Nhưng Vô Bạc lại đứng yên. Gân xanh trên trán giật giật, ánh mắt hắn tối lại như vực sâu không đáy.
Rồi—hắn siết chặt lấy vai y, mạnh đến mức khiến y khẽ nhíu mày vì đau.
"Ngươi thì biết cái gì chứ, Lãnh Tuyền?!"
"Cứ mang cái danh tội đồ của bọn chó chính đạo đó thì đều là kẻ ghê tởm hết sao?"
"Đến cả ngươi… cũng giống như bọn chúng?"
Giọng hắn đầy tức giận, nhưng sâu bên trong là nỗi đau không nói nên lời.
"Ngươi cũng muốn bỏ ta lại à? Ngươi cũng thấy ta đáng ghê tởm sao, Tiểu Tuyết?"
Tên đó… chỉ mình hắn gọi y như vậy.
Chỉ những đêm cô độc lạnh lẽo nhất, hắn mới thì thầm cái tên ấy bên tai y—như một lời cầu cứu không ai nghe thấy.
"Ta chỉ đang… làm những điều đáng để làm thôi." – Hắn gằn từng chữ, rồi buông tay ra, lảo đảo bước ra khỏi miếu.
"Muốn hận thì cứ hận đi… ta không còn gì để mất nữa rồi."
Lãnh Tuyền đứng yên tại chỗ. Không gọi. Không níu kéo.
Gió rít qua cánh cổng miếu mục nát, thổi tung tà áo trắng của y—đêm qua còn quấn lấy một con cáo gian xảo dưới ánh trăng.
Giờ, chỉ còn lại trống rỗng.
Một đêm huyết nguyệt, mà sáng ra… mèo và cáo mỗi người giận một kiểu.
Một lúc lâu sau, Lãnh Tuyền mới bình tâm lại, chậm rãi bước ra khỏi miếu, ánh mắt hờ hững như không để tâm, nhưng lòng lại nhòe đi như sương mù.
Y phất tay giải pháp trận, thả dân làng ra, khôi phục trí nhớ cho họ.
Khi mọi chuyện xong xuôi, y chắp tay sau lưng, một mình xuống núi.
"A Tâm..." – Y thì thầm, như bấu víu một điểm sáng duy nhất còn sót lại trong lòng.