Gió sớm thổi nhẹ qua từng vạt lá, mặt trời còn chưa lên hẳn, ánh sáng nhàn nhạt chiếu lên thân ảnh trắng mờ đang bước dần đến.
Lãnh Tuyền lững thững đi tới, vạt áo đỏ thẫm lấm lem tro bụi, trên người vẫn là bộ hỉ phục chưa kịp thay, chỉ khác là không còn vẻ uy nghiêm của một thần y, mà trông như… vừa lạc mất linh hồn trong đêm dài.
A Tâm ngồi chờ từ sớm, thấy y bước tới liền đứng bật dậy.
"Chủ nhân! Người… người không sao chứ?"
Lãnh Tuyền nhìn A Tâm rồi nở một nụ cười méo mó, đến mức trông còn khó coi hơn cả khi y khóc.
Nụ cười đó khiến A Tâm đứng hình.
Không phải vì thương cảm, mà vì…
"…Chủ nhân? Sao trên người người lại có… cái dấu gì mờ mờ trên cổ với trên vai vậy…"
A Tâm nheo mắt. Một vệt đỏ dài mảnh như bị móng vuốt kéo qua, lấm tấm chút dấu răng nghi ngờ không phải do yêu ma để lại, mà là—
"Vô Bạc…" – Ẻm cắn răng thầm rủa, mắt ánh lên lửa giận.
"Cái tên khốn đó dám ra tay đánh chủ nhân?!"
Hiểu sai toàn tập.
A Tâm vừa nghiến răng vừa ngó ra sau lưng Lãnh Tuyền, tìm xem cái tên cáo già kia trốn đâu.
Không thấy. Một bóng cũng chẳng còn.
Lập tức hỏi ngay:
"Chủ nhân, cái tên Vô Bạc đó đâu rồi? Có phải ta đi bắt về—"
Lãnh Tuyền không nhìn A Tâm, chỉ liếc ngang một cái lạnh như băng nguyên dương.
Một ánh mắt đủ để khiến tiểu đồng như A Tâm cảm thấy sống lưng lạnh toát, tim nhảy vọt lên tận cổ.
Rồi—y phun ra một câu, nhẹ nhàng nhưng như chém thẳng vào tim người nghe:
"Không liên quan. Cút về Thiên giới."
A Tâm: "…"
Miệng mở ra muốn nói gì đó, nhưng không dám thốt thành lời, chỉ có thể lặng lẽ cúi đầu rụt rè lùi về sau mấy bước.
Lần đầu tiên từ khi theo Lãnh Tuyền, A Tâm thấy y đáng sợ đến vậy.
Cùng lúc đó, Túc Ảnh—đang chỉnh lại vạt áo bẩn sau cuộc giao chiến—liếc nhìn hai người, trong đầu bỗng vang lên cái tên kia.
"Vô Bạc... Vô Bạc… Không phải là cái tên mà đệ tử Thiên Cảnh Tông nhắc đến trong vụ ngồi trên người nhau trước mặt cả Thiên Cảnh sao…?"
Lão chắp tay sau lưng, liếc nhìn Lãnh Tuyền với ánh mắt nửa nghi ngờ, nửa bỡn cợt:
"Không lẽ là… tình nhân một đêm của tên tiểu tử Lãnh Tuyền?"
Dương Hạo đứng sau Túc Ảnh: "Khụ—"
Túc Ảnh chẳng buồn chờ phản ứng, cười nhạt một tiếng rồi vung tay áo kéo Dương Hạo quay lưng rời đi:
"Trở về Thiên Giới thôi, chuyện nơi đây… để đám trẻ giải quyết."
A Tâm ngẩng đầu nhìn theo bóng lưng Túc Ảnh, không biết nên thở phào hay tiếp tục run.
Còn Lãnh Tuyền thì đứng yên như hóa đá giữa rừng sớm, ánh nắng đầu tiên vừa rọi lên mi tâm y—càng khiến dáng vẻ y thêm cô độc và lạnh lẽo.