Lãnh Tuyền đứng dậy, ánh mắt sắc lạnh như băng ngàn năm, quét qua cả phòng rồi dừng lại ở Vô Bạc.
"Cởi đồ ra." – giọng nói nhẹ như gió thoảng, mà nghe cứ như sấm bên tai.
"...Hả?" Vô Bạc ngơ ngác như gà mắc tóc.
Sau vài giây chậm trễ, hắn vẫn cởi thật — không mảy may nghi ngờ, như thể được sai khiến bởi người yêu cũ vừa quay về.
Lãnh Tuyền nheo mắt: "Chỉ áo thôi. Ngươi nghĩ ta rảnh rỗi muốn xem thân thể ngươi chắc?"
Vô Bạc gãi đầu, lắp bắp: "Tại ngươi không nói rõ…"
Y rút ra mảnh giấy cổ có khắc chú văn, đối chiếu cẩn thận với ấn chú trên người hắn.
Sau một hồi, y thở ra thật nhẹ, giọng trầm xuống:
"Ấn chú này là do Thiên Đế đời trước khắc lên. Mà kẻ đó đã chết cả vạn năm rồi… không do ta kiểm soát."
⟶ Nói cách khác: Ngươi… có thể đã bị oan.
Vô Bạc tròn mắt nhìn y, ánh sáng vụt lóe lên trong ánh nhìn của một kẻ suýt mất tất cả mà giờ vừa được ban chút hi vọng.
"Ta tha ngươi lần này."
Không chần chừ, hắn rút ra hai vò rượu, mời ngay:
"Uống ăn mừng! Vì ngươi chưa bỏ rơi ta!"
"Ai nói ta chưa bỏ rơi ngươi?" – y vẫn lạnh lùng, nhưng không từ chối ly rượu nào.
Rượu vào chưa bao lâu, mặt Vô Bạc đỏ rực, cười ngu như cáo non bị vồ.
Hắn tựa đầu vào vai y, lẩm bẩm:
"Tiểu Tuyết ca ca…"
Lãnh Tuyền suýt ném hắn ra ngoài cửa sổ.
"Ngươi gọi ai là Tiểu Tuyết?"
Rồi còn chưa kịp tức tiếp thì hắn suýt nôn lên người y. Lãnh Tuyền hét lên, nhấc bổng hắn lên quẳng mạnh lên giường, còn nhét khăn vào miệng vì sợ hắn nôn tiếp.
"Đúng là điên rồi!" – y gắt, tay chống nạnh, tóc tai tán loạn.
Bên ngoài:
A Tâm che mắt Cương Tuấn:
"Không được nhìn! Trẻ con không được thấy cảnh người lớn xử lý nhau!"
"Sư tỷ, họ đánh nhau hay yêu nhau vậy...?"
"Cả hai! Nhưng chủ yếu là yêu bằng miệng."
Bên trong, Lãnh Tuyền thở dài, ngồi xuống giường.
Nhìn tên say xỉn đang ngủ ngoan như mèo con, y khẽ vuốt tóc hắn.
Giọng Lãnh Tuyền khẽ khàng, như thì thầm với chính mình:
"Ngươi rốt cuộc là ai...
Và đã biết ta từ khi nào?"
Cho tao thở xíu đã má… cái cảnh y bị nôn lên người mà vẫn không biết làm gì ngoài việc đứng đơ người, tao phải phục Vô Bạc vì phá nát hình tượng thanh cao của Lãnh Tuyền rồi đấy. Để tao thêm vô chương 34, tăng liều cẩu lương rác rưởi + hài bể ổ cho mày đây:
Chương 34 (tiếp tục): Ấn Chú, Tửu Lượng và Một Vò Nôn Đầy Tình Cảm
Không biết là vui quá hay rượu vào lời ra, Vô Bạc nhìn Lãnh Tuyền, ánh mắt lấp lánh như trăng sáng giữa trời quang, rồi cười như... thằng ngáo đá mất não.
Hắn lao tới ôm ngang eo y, vừa dính vừa chặt như bạch tuộc bị bỏ đói ba năm:
"Ca ca... Ca... có yêu ta không...?"
Không gian tắt tiếng ba giây.
Lãnh Tuyền: "…"
Từ đằng xa, có thể nghe được tiếng con thỏ nào đó té ghế.
Lãnh Tuyền lạnh sống lưng, gương mặt tái mét, nỗi nhục chưa từng trải qua bao giờ.
"Bỏ ra. Ghê tởm."
Y giật tay đẩy mạnh, nhưng hắn vẫn cứ ôm chặt như keo 502, đầu dụi dụi vào bụng y như con mèo say cỏ.
"Nhưng... ta nhớ ca... ca đẹp quá... thơm quá... như ánh trăng vậy á..."
"Ngươi là đồ mất dạy—" – Lãnh Tuyền chưa kịp mắng xong…
Hắn bất ngờ lắc lư, mặt xanh mét như tàu lá chuối bị sâu ăn, rồi…
ỌE—
Cơn ác mộng xảy ra.
Hắn nôn nguyên một bãi lên ngực áo trắng tinh của y, kèm theo... mùi rượu gạo pha bí mật đau lòng.
Lãnh Tuyền đứng hình toàn tập.
Tay vẫn còn giơ giữa không trung.
Đôi mắt vô hồn như bị thiên lôi bổ trúng.
"…"
"TA— SẼ— GIẾT— NGƯƠI."
"A TÂM! CỨU— MẠNG— TA—!!!"
Vô Bạc lúc này đã gục xuống như con chó con mệt lả, ngủ say trong lòng y, mặt úp ngay trên vết nôn, miệng còn lẩm bẩm:
"Tiểu Tuyết ca ca… ngươi thơm thật đó…"
Lãnh Tuyền cắn răng, mắt giật giật, y siết nắm tay:
"Nếu ta giết ngươi giờ này… có ai trên đời trách ta không?"
Ngoài cửa, A Tâm suýt cười đến ngã lăn xuống bậc thềm, phải bịt miệng Cương Tuấn lại, tay run run:
"Đấy, thấy chưa? Ta đã nói đừng uống rượu với mấy tên não cá vàng mà!"
Cương Tuấn tội nghiệp nhìn vào:
"Sư tỷ… ca ca kia có phải đang… đánh nhau kiểu yêu đương không?"
A Tâm búng trán cậu:
"Không, là kiểu yêu đương khiến người ta muốn giết người yêu ngay tức khắc!"