Ánh nắng buổi sớm xuyên qua tầng mây mỏng, gió nhẹ lay động tán cây, bầu không khí thanh tĩnh và tươi mát như gột rửa tội lỗi trần thế…
Ngoại trừ một người.
Vô Bạc.
Hắn ngáp một cái thiệt to, vươn vai duỗi eo như chưa từng ói lên ai bao giờ, vẻ mặt thư thái như được nghỉ dưỡng ba ngày liền ở động hoa đào.
"Á... sáng nay thật dễ chịu nha…"
Nhìn quanh không thấy ai, hắn cũng không nhớ gì tối qua, chỉ thấy áo mình có mùi lạ lạ...
"Ủa? Sao quần áo dính gì đó... thơm thơm... mà cũng hơi tanh tanh ha..."
Không kịp tự hỏi sâu thêm, từ xa có hai bóng người xuất hiện – A Tâm cùng Cương Tuấn đi tới.
A Tâm vừa thấy mặt hắn là nét mặt vặn vẹo như vừa nuốt phải ruồi, tay chống hông:
"Đồ ói lên chủ nhân người ta còn cười được! Vô— liêm— sỉ!"
Chửi xong một câu rồi quay đi như một cơn gió, không thèm liếc lại.
Cương Tuấn chớp mắt ngơ ngác nhìn theo, để lại mình cậu với Vô Bạc đang cười khì khì:
"Ê nhóc, tên gì vậy?"
"Dạ, đệ là Cương Tuấn, đệ tử mới nhập môn, được sư tôn Lãnh Tuyền thu nhận."
Vô Bạc suýt sặc nước bọt.
"Gì? Tiểu Tuyết nhà ta mà cũng nhận loại… ngốc nghếch đơn thuần như ngươi à?"
Chưa kịp phản ứng gì thêm, một luồng khí lạnh quét qua sau lưng họ. Không cần nhìn, cũng biết ai đến.
Lãnh Tuyền.
Y mặc trường bào màu lam thanh nhã, ánh mắt lạnh như tuyết đầu đông đổ xuống đầu kẻ phản nghịch.
"Cương Tuấn." – Giọng y nhẹ mà lạnh.
Cương Tuấn hớn hở quay lại kéo tay áo y:
"Sư tôn, người kia là ai vậy? Người quen à?"
Không đợi y trả lời, Vô Bạc đã nhảy dựng lên, gương mặt rạng rỡ như đang phát tiền lì xì đầu năm:
"Ta là sư nương của ngươi!"
"Từ giờ, gọi ta là nương nương đi nhóc!"
Không khí vỡ vụn như miếng kính bị đập nát.
Lãnh Tuyền giật gân trán.
A Tâm ở xa hét vọng lại:
"CHẠY ĐIIIIIIIIII!"
Nhưng đã muộn rồi.
"VÔ— BẠC—!!!"
Cả thư phòng rung chuyển.
Một màn rượt đuổi long trời lở đất bắt đầu.
Vô Bạc chạy như bay, vừa chạy vừa cười ha hả:
"Tiểu Tuyết à~~ đừng giận~~ ta đùa tí thôi mà~~ ta là sư nương có tâm nhất tam giới đó!"
Lãnh Tuyền rượt sau, gương mặt tái xanh, tay tụ linh khí, chân đạp ván sàn, mắt bắn tia chết chóc:
"Ngươi mà còn mở miệng, ta sẽ khắc lên người ngươi dòng chữ 'Cấm Yêu Sư Tôn'!"
Cương Tuấn thì quay vòng vòng như con quay:
"Cái gì?! Sao sư nương lại là con trai?! Mà sư tôn với sư nương... có gì với nhau hả?"
A Tâm ở bên ngoài cười lăn cười bò, lấy quạt che mặt mà run tay:
"Một ngày mới… bắt đầu thật bình thường ở Thiên Giới..."