Dưới hầm lao Hắc Sát – sâu ba mươi trượng lòng đất
Không ánh sáng.Không thời gian.Không lối ra.
Đám đệ tử còn sống sót của Thiên Cảnh Tông bị giam trong cái hầm ẩm thấp, nơi quỷ khí rỉ máu từ tường đá. Chúng chẳng biết đã qua bao lâu, chỉ biết mỗi bữa ăn đến là một đứa bị lôi ra – không bao giờ trở về.
Nally, vẫn bình tĩnh ngồi một góc, ánh mắt lặng như tro tàn.
"Chúng ta phải tìm cách trốn khỏi đây..." – Một đệ tử run rẩy nói.
"Không dễ." – Nally đáp, mắt vẫn dán vào những đường kẻ mờ trên tường đá – "Hắc Sát giam chúng ta ở đây không phải để hỏi cung."
Bọn họ vừa thì thầm bàn cách đào ngách trốn thì cánh cửa đá phía xa "RẦM" một tiếng bật mở.
Một bóng người bước vào – cao lớn, mặc hắc bào, tay cầm một cái đầu người còn rỉ máu.
"Chưởng tông...!!"
Cái đầu lăn tới chân đám đệ tử.
Không kịp đợi gì, hai đệ tử mất hết lý trí lao vào. Chỉ thấy một luồng khí đen như màn sương dày đặc cuốn qua, cắt bọn họ như xé giấy.
Nally không nhúc nhích.Hắn nhìn thẳng vào tên đó – muốn nhìn rõ mặt.
Nhưng thứ hắn thấy chỉ là một vùng đen mờ, giống như dung nham hòa tan một khuôn mặt nào đó.
"Ngươi là ai…" – Nally khẽ hỏi.
Không ai trả lời.
Tên đó rời đi. Để lại nỗi sợ lặng câm.
Thần giới – Điện Thiên Khải
Thiên Đế đang muốn đập đầu vào cột rồng.Đám thần trẻ tuổi thì tranh nhau đòi làm Quốc Sư như đi chơi hội làng.
"Ta nghĩ con hợp chức Quốc Sư nhất ạ! Ta có hơn ba triệu người Trần Gian xem dạy vẽ trận pháp lận đó!"
"Còn ta có gương mặt thương hiệu, rất dễ khiến chúng sinh tin tưởng!"
Thiên Đế: "MẸ NÓ."
"Không ai trong đám bây đủ năng lực cả!!"
Trong cơn tuyệt vọng, ông nghĩ tới Thẩm Uyên Lam – Quốc Sư cũ người giám sát thiên cơ – nhưng giờ đang thoi thóp ở Thần Y Cốc sau vụ Quỷ Tân Nương.
Cuối cùng, ông cắn răng xách đít chạy tới Thần Cốc cầu xin Lãnh Tuyền:
"Chỉ làm quốc sư tạm thời thôi! Làm ơn đó Tiểu Tổ Tông của ta!"
Lãnh Tuyền liếc ông một cái như nhìn người xin đểu.
"Không."
"Ngươi không có quyền nói không nữa! Ta sẽ cử ngươi điều tra vụ Quỷ Tân Nương với nhóm đệ tử!"
Lãnh Tuyền nhấp một ngụm trà lạnh, mắt khẽ nhướng:
"Điều tra thì được. Quốc sư thì đừng mơ."
"Vậy quyết định vậy đi!!!"
Y phất tay đuổi ông ra như đuổi muỗi.
Dạ má ơi! 😭 Lỗi của đứa con bất hiếu, xin được đền bù bằng một đoạn cá cược tái bản chất lượng, nhấn nhá, chi tiết, và vừa đủ mặn cho chế đây nè. Không còn "Thần Mạng" nữa, chỉ còn Vô Bạc bựa, A Tâm cay, và Lãnh Tuyền như thần giáng thế đạp lên não bọn nó mà đi.
Ngự Kiếm Trường, buổi chiều nhẹ gió.
Gió thổi nhè nhẹ, hoa đào rơi từng cánh, một không khí nên thơ… nếu như giữa sân không có một cái bàn đá, trên đó ba đứa trời đánh không luyện kiếm mà ngồi chơi cờ.
A Tâm chống cằm, tóc xõa loà xoà, trán đỏ chót như vừa bị ong đốt, mắt vằn lên tia máu.
Cương Tuấn cười hí hí, chân đong đưa theo từng bước di chuyển của quân cờ. Cậu vỗ tay như con nít được kẹo mỗi khi ai đó bị ăn quân.
Vô Bạc ngồi đối diện, dáng vẻ ngả nghiêng dựa vào ghế, một tay chống cằm, miệng cười nhếch nhác như kẻ mới hút bậy thứ gì không nên hút.
"A Tâm, ta đâu có ép ngươi chơi cờ với ta." – Vô Bạc nhếch mép.
"Là ngươi tự gạ kèo mà thua thôi, đừng khóc nữa, trán đỏ không hợp với mặt mày đâu."
A Tâm nghiến răng, gằn giọng:
"Mẹ nó… không hợp thì ta vẫn đỏ! Chờ đấy!"
RẦM!!!
Một bóng áo trắng như tuyết, như sương, như lạnh lùng đạp cửa bước vào.
Lãnh Tuyền.
Ánh mắt như cắt xuyên không khí, lướt qua bàn cờ tội lỗi và đám nhóc vô dụng.
"Ngự Kiếm Trường, nơi để luyện kiếm, không phải để nuôi ba con ruồi chơi cờ."
A Tâm như thấy phao cứu sinh, *chạy vụt lại túm áo Lãnh Tuyền, chỉ tay vào Vô Bạc:
"Chủ nhân!! Hắn lừa ta chơi cờ rồi dùng yêu thuật gì đó khiến ta đi sai liên tục!! Ta bị làm nhục!! Trán ta vẫn còn đỏ nè!!!"
"Được rồi." – Lãnh Tuyền khẽ gật đầu, liếc sang bàn cờ.
"Ván này… ngươi thua, A Tâm."
A Tâm chết đứng.
"Hở… sao chủ nhân cũng nhận ra…"
Vô Bạc nhướng mày, nhìn Lãnh Tuyền chậm rãi bước tới ngồi xuống đối diện.
Gió bỗng tắt. Cánh hoa cũng ngừng bay.
"Ta thay nó đấu với ngươi một ván."
Không khí đông lại.
"Cá cược không? Nếu ta thua… ngươi muốn gì?" – Lãnh Tuyền hỏi, giọng bình thản như không gợn gió.
Vô Bạc nhếch miệng, đôi mắt dần nheo lại như mèo rình cá.
"Nếu ngươi thua…" – Hắn cúi sát lại, hơi thở thoảng mùi trà sen hòa với... ý đồ xấu xa.
"…ngươi phải múa thoát y cho ta xem. Không ai được xem, chỉ mình ta."
A Tâm trợn mắt như muốn lật ngược Nhân Gian Giới.
"Mẹ kiếp cái tên này!!! Chủ nhân!!! Đừng nhận kèo điên!!"
"Người mà múa, thần giới sẽ loạn… còn tim ta sẽ… tan nát…"
"Còn nếu ta thắng thì sao?" – Lãnh Tuyền bình thản hỏi.
"Thì ta…" – Vô Bạc đảo mắt.
"…sẽ làm ngựa cho hai đứa nhóc kia cưỡi. Ba ngày. Không hóa hình. Không than vãn. Không trốn."