Chương 39: Người Trong Tranh

Lãnh Tuyền im lặng đứng sau, hồi lâu sau mới nhẹ nhàng lên tiếng:

"Đó là… đệ đệ ta. Không phải huyết thống, nhưng là người ta quý nhất."

Vô Bạc quay sang, ánh mắt sửng sốt.

Lãnh Tuyền nhìn vào bức tranh, đôi mắt mang theo một tầng mờ ảo của ký ức:

"Ta lúc nhỏ rất cô độc. Quá mạnh, quá giỏi, nên không ai dám đến gần. Tất cả đều sợ ta, gọi ta là 'quái vật mang hình người'."

"Chỉ có hắn — Bạch Thanh, một tên ngốc lúc nào cũng lẽo đẽo theo ta với 1 nốt ruồi hình trái tim dưới mắt trái, dù ta lạnh nhạt hay tỏ thái độ hờ hững. Hắn cười suốt ngày, kể những chuyện vặt vô nghĩa, còn tặng ta một viên đá hình trái tim nhặt dưới suối."

Lãnh Tuyền bật cười khẽ, đôi mắt ngân ngấn ánh hoài niệm.

"Nhưng thời gian đẹp đẽ ấy không kéo dài. Một ngày nọ, Bạch Nhậm Dư — cha hắn, cũng là tiền bối của ta — bị tố cấu kết Âm Giới. Toàn tộc Bạch bị tàn sát."

"Ta đã giấu Bạch Thanh dưới chân núi, hy vọng bảo vệ hắn khỏi thù oán. Nhưng hắn..." — giọng Lãnh Tuyền khẽ run — "…vẫn quyết định rời đi, nói rằng muốn trả thù cho cha mẹ. Kể từ ngày đó, ta không gặp lại hắn nữa."

Không khí trở nên nặng nề. Vô Bạc nhìn y thật lâu, rồi khẽ nói, giọng trầm thấp đầy đồng cảm:

"Cậu bé Bạch Thanh đó… thật đáng thương. Nhưng cũng thật may mắn… vì đã từng có huynh."

Lãnh Tuyền quay sang, ánh mắt hơi sững lại. Vô Bạc lúc này không còn là Vô Bạc lãnh đạm kiêu ngạo như thường ngày, mà ánh mắt hắn… dịu dàng hơn bất cứ điều gì y từng thấy.

Lãnh Tuyền vươn tay, định xoa đầu hắn như một hành động an ủi… nhưng tay y vươn mãi không tới.

"Ngươi cao quá." — Y nhíu mày nhỏ giọng.

Vô Bạc nhướng mày cười khẽ, cúi thấp đầu xuống, chủ động ghé vào tay y:

"Vậy thì để ta cúi đầu."

Lãnh Tuyền sững người.

Đôi tay mảnh mai của y chạm lên tóc hắn, xoa nhẹ như đang vỗ về ký ức lẫn cảm xúc hiện tại. Vô Bạc ngẩng đầu, nhẹ nhàng nắm lấy tay y, áp lên má mình, đôi mắt khép hờ, như muốn khắc ghi sự dịu dàng này.

Hắn thì thầm:

"Tiểu Tuyết, ngươi từng nói… nếu ta là quỷ của Hắc Sát… ngươi sẽ giết ta."

Lời chưa kịp dứt, đã bị Lãnh Tuyền dùng hai tay che miệng hắn lại. Giọng y bình thản nhưng vô cùng kiên định:

"Ta giết quỷ của Hắc Sát, không giết… quỷ của ta."

Vô Bạc bật cười, bàn tay to lớn kéo tay Lãnh Tuyền giấu ra sau lưng, người hơi cúi xuống, trán chạm trán, giọng khẽ khàng mang theo một tia khiêu khích:

"Ta là quỷ của ngươi lúc nào thế hả?"

Lãnh Tuyền bĩu môi, môi mỏng cong cong đầy thách thức, lè lưỡi trêu:

"Ai biết? Có khi là mộng tưởng của ngươi thôi."

Vô Bạc ngẩn người mất nửa giây... Rồi như bị khiêu khích trúng điểm, hắn không nhịn được nữa mà đè y xuống ngay cái bàn vũ khí gần đó. Tiếng "cạch" vang lên khe khẽ vì mấy món vũ khí quý giá bị va chạm.

"Nè! Buông ta ra! Hỏng mất vũ khí của ta thì sao!" – Lãnh Tuyền vùng vẫy, má ửng lên như đào chín, vừa hoảng vừa xấu hổ.

"Không đâu. Có khi ngươi hỏng trước đấy, Tiểu Tuyết." – Vô Bạc ghé sát tai y, giọng nói trầm thấp mang theo hơi thở nóng rực.

Lãnh Tuyền trừng mắt nhìn hắn, lòng vừa hoảng hốt vừa hơi… thích. Nhưng chưa kịp bật ngón tay đánh hắn một cái, ngoài cửa vang lên tiếng bước chân và giọng A Tâm đang chạy quanh:

"Chủ nhân? Chủ nhââân? Ngươi đi đâu rồi? Lại trốn ta ăn điểm tâm phải không!?"

Cả hai người bên trong đóng băng.

Lãnh Tuyền tái mặt, bật dậy định kéo Vô Bạc chạy trốn nhưng...

"Cạch."

Tiếng cửa kho vũ khí bị đẩy ra nhẹ nhàng.

Cương Tuấn bước vào.

"Sư tôn? Người ở trong đây sao? A Tâm đi tìm người khắp nơi…"

Mặt Lãnh Tuyền lập tức chuyển sắc, kéo Vô Bạc chui vào tủ vũ khí, cái không gian bé tẹo, hai người cao lớn chen nhau như bánh bao nhồi thịt, Vô Bạc thì cười đến muốn nội thương:

"Chậc chậc, bé mèo sợ bị bắt quả tang à?"

Lãnh Tuyền bịt miệng hắn lại ngay, đôi mắt ngập nước như sắp phát khóc.

"Ngươi im! Nếu bị đệ tử thấy, ta còn mặt mũi nào nữa!"

Mà đời nào Vô Bạc lại ngoan ngoãn?

Hắn lén luồn tay ra sau lưng y, kéo sát y lại, tạo ra tiếng động nhẹ. Lãnh Tuyền hoảng hốt tóm tay hắn lại, môi run run, trán đổ mồ hôi hột.

Cương Tuấn ở ngoài nghiêng đầu nhìn quanh.

"Hử? Có chuột à? Sao nghe lạch cạch vậy?"

Lãnh Tuyền như con mèo nhỏ sắp bị tóm cổ, tim đập như trống trận, y dúi mặt vào lồng ngực Vô Bạc, vùi sâu như thể lẩn trốn. Vô Bạc nhìn y, khóe môi cong cong, ánh mắt đầy thỏa mãn.

"Đáng yêu quá." – Hắn lẩm bẩm, tay không yên phận sờ soạng, khiến Lãnh Tuyền muốn phát khóc luôn cho rồi.

"Bùa tàng hình! Ta cần bùa tàng hình! Mau!" – Y thì thào, mắt long lanh đầy cầu xin.

"Hôn ta một cái đi. Cho liền."

Lãnh Tuyền mím môi, mặt đỏ tới mang tai. Nhưng y vẫn vươn người lên, hôn lên môi hắn một cái – tưởng sẽ đơn giản, ai ngờ nụ hôn đó lại kéo dài hơn dự kiến, mềm mại mà dịu dàng, có cả run rẩy và chấp nhận.

Vô Bạc nín thở, đôi tay siết chặt lấy eo y, không dám nhúc nhích. Sau cùng mới khẽ thì thầm:

"Lãnh Tuyền, xong rồi, ta tiêu rồi…"

Ngay lúc đó —

Cạch!

Cương Tuấn mở tủ ra cái rầm.

…Không có ai cả.

Chỉ có hương thơm thoang thoảng và không khí ám muội chưa tan.

Cậu nhóc nhíu mày lầm bầm:

"Kỳ thật. Rõ ràng nghe tiếng…"

Rồi quay đi.

Trong khi đó… Lãnh Tuyền và Vô Bạc như hai kẻ hẹn hò vụng trộm, đang dán sát nhau trong không gian không ai trông thấy. Lãnh Tuyền nắm tay áo hắn thật chặt, thở phào nhẹ nhõm, còn Vô Bạc thì mỉm cười như vừa cắn được cả thế giới.