Ánh sáng buổi chiều vàng nhạt rọi qua tầng mây, chiếu lên bậc đá cổ kính của đại điện miếu hoang, nơi ba người đang lặng lẽ tụ họp. Không ai nói gì, nhưng ai cũng có những câu hỏi riêng trong lòng.
Cương Tuấn đứng thẳng như cây cột, mắt nhìn trân trân vào lưng áo Lãnh Tuyền, vẻ mặt như đang rất muốn hỏi điều gì đó… nhưng không dám.
Dương Hạo thì ngồi bên rìa bậc đá, hai tay chống sau lưng, mắt hơi nheo lại như đang nghiền ngẫm điều gì — mà thật ra chỉ đang cố hiểu tại sao Lãnh Tuyền lại không tới miếu hoang như dự kiến.
A Tâm đứng khoanh tay dựa cột, liếc cả hai tên ngốc kia một cái rồi lại nhìn về phía Lãnh Tuyền.
Lãnh Tuyền khẽ quay đầu lại, ánh mắt dừng trên A Tâm.
“Ngươi đưa bọn họ xuống núi, tiện thể thu mua chút lương thực. Tình hình chưa rõ ràng, có gì cứ chờ ta về hẵng tính.”
A Tâm gật đầu.
“Ta hiểu. Chủ nhân yên tâm.”
Lãnh Tuyền khẽ “ừ” một tiếng, tay áo vung lên, thân ảnh đã biến mất như làn khói mỏng.
Xuống đến chân núi, A Tâm dừng lại ở một ngã rẽ quen thuộc.
“Ta đi mua đồ ăn. Hai ngươi chờ ở đây.”
Cương Tuấn nhanh nhảu:
“A Tâm tỷ tỷ, ta đi với tỷ nha! Ta thích bánh táo bách hương ở sạp kia—”
“Không. Ở yên. Cả ngươi lẫn Dương Hạo.” – Giọng A Tâm dứt khoát, khiến cả hai đứa kia đồng loạt đứng hình.
Một lát sau, cả ba cùng tụ tập lại ở một sạp hàng nhỏ trong trấn. Mùi hương của bánh nướng, gạo thơm và trà mới hòa quyện cùng không khí phố chợ tấp nập. Dưới mái hiên gỗ đơn sơ, ba người vây quanh một chiếc bàn nhỏ, thức ăn nóng hổi tỏa khói nghi ngút.
Dương Hạo chống cằm, đột ngột lên tiếng:
“A Tâm… Vô Bạc huynh ấy, có quan hệ gì với ân nhân Lãnh Tuyền thế?”
A Tâm đang nhai một miếng bánh, hơi khựng lại, rồi nhún vai đáp:
“Là bằng hữu. Tuy ta không thích hắn lắm… nhưng bạn của chủ nhân thì cũng là bạn của ta thôi.”
Cô lầm bầm thêm, nhỏ nhưng đủ để cả hai nghe thấy:
“Mặt dày, gian sảo, ngu ngốc… nhưng cũng tốt bụng lắm. Hình như lần đầu gặp là lúc đi cùng chủ nhân hôm điều tra vụ quỷ tân nương ngày đầu á…”
Cương Tuấn tròn mắt, ngơ ngác ngẩng đầu lên:
“Ơ? Ta tưởng Vô Bạc thúc là… Sư Nương của ta chứ?! Vì lần đầu gặp, thúc ấy giới thiệu như vậy mà!”
Một giây yên lặng.
Rồi cả ba đứa bật cười.
A Tâm không nhịn được, đưa tay cốc đầu Cương Tuấn một phát rõ đau:
“Ngươi ngốc thật rồi đó, lời tên đó nói thế cũng tin được!”
Rồi quay sang cười nhẹ với Dương Hạo, mắt ánh lên ý cười hiếm hoi. Dương Hạo cũng bất giác cười theo, nhưng khi ánh mắt hai người chạm nhau, cả hai đồng loạt im bặt. Tai của Dương Hạo đỏ đến tận cổ. A Tâm cũng quay đi ngay, ho nhẹ một tiếng.
Cương Tuấn ngây thơ chớp mắt:
“Ủa? Hai người bị trúng gió à? Sao tự dưng đỏ mặt vậy?”
Cả hai đồng loạt lảng sang chuyện khác. Trời, đúng là cái bóng đèn biết đi.
Thiên Giới, Thần Y Cốc.
Trong gian phòng trắng muốt phủ mùi thuốc thanh hàn, một thần y tóc bạc đang châm cứu cho Nally — người thiếu niên ấy vẫn nằm bất động, mặt mày tái nhợt.
Đột nhiên “RẦM!”
Cửa phòng bị đá bật tung.
Thần y già chưa kịp quay đầu thì một lưỡi kiếm lạnh lẽo đã xuyên qua cổ họng ông. Mắt trợn to, ông ngã xuống không kịp thốt một lời.
Kẻ vừa bước vào mặc hắc y, ánh mắt tàn độc như rắn độc. Gã tiến đến, rút ra một con cổ trùng đang ngọ nguậy, rồi nhét nó vào giữa ngực lão thần y, ấn sâu vào lồng ngực hắn bằng pháp lực đen tối.
Phía sau hắn là hai nữ nhân trẻ, một người mặc đồ sặc sỡ như vũ nữ, gương mặt ngạo mạn, tay cầm một cây sáo. Bốn nam nhân còn lại đều mặc dị phục, khí tức quái dị.
Nữ nhân sặc sỡ tiến lại gần, vuốt ve mặt Nally, cười lạnh:
“Chủ thượng chỉ cần ra lệnh… tên tiểu tử này sẽ không bao giờ tỉnh lại nữa.”
Nhưng gã đứng đầu không đáp lời. Hắn chỉ liếc mắt một lần, sau đó xoay người rời đi, kéo theo toàn bộ thuộc hạ rút khỏi Thần Y Cốc.
Không ai hay.
Không ai biết.
Trong phòng chỉ còn lại Nally đang ngủ sâu… và một thần y, bên trong cơ thể ẩn giấu một thứ đáng sợ hơn cả cái chết.