Lãnh Tuyền đi tìm Vô Bạc mà chẳng biết bắt đầu từ đâu. Giữa chợ náo nhiệt, y khoanh tay dậm chân như một đứa trẻ mất đồ chơi, khuôn mặt vốn lạnh nhạt lại hiện lên sự... tủi thân khó tả.
"Ta đường đường là Thượng Thần, lại phải đi tìm cái tên... chó má đó!" — Y nghiến răng, giận đến đỏ mặt, vừa tức vừa xấu hổ.
Dân chúng xung quanh dần tản ra, ánh mắt kỳ lạ nhìn y khiến Lãnh Tuyền nhận ra bản thân đang mất hình tượng đến mức nào. Gò má ửng lên, y quay người bỏ chạy khỏi chợ như con mèo nhỏ bị bắt gặp ăn vụng cá khô.
Y đứng lặng trên chiếc cầu cong cong nhìn xuống mặt hồ. Mặt nước phản chiếu bầu trời trong veo. Nhưng rồi… một ánh sáng nhạt kỳ lạ chợt lóe lên dưới lòng hồ.
Lãnh Tuyền khựng lại.
Y lập tức bay xuống, dùng linh lực tách mặt nước — và khi thấy vật dưới đáy hồ, sắc mặt y chuyển từ nghi hoặc sang… nổi trận lôi đình.
Là cây trâm!
Cây trâm ngọc mà Dương Hạo xin y làm kỉ niệm lúc ở Thiên Cảnh Tông, sau lại bị tên kia lén lấy đi, lúc nào cũng đeo theo như bảo bối. Vậy mà giờ… ném xuống hồ?
“Ngươi dám ném?! Vô Bạc ngươi dám!!” — Lãnh Tuyền gầm lên, tay siết chặt trâm như thể siết cổ tên vô họ.
Lúc này thì lý trí tạm biệt, tôn nghiêm gì đó vứt đi.
Y ẩn linh lực, lao thẳng về phía Âm Giới— đột nhập Hắc Sát.
Dáng vẻ oai phong như gió lốc, ánh mắt tóe lửa. Nhưng đến khi thật sự đặt chân xuống Hắc Sát, Lãnh Tuyền bỗng… đứng hình.
"Mình không biết đường tới chỗ hắn."
Y bắt đầu đi hỏi đường— hỏi con quỷ nào cũng bị nó nhìn như… kẻ tâm thần.
"Vô Bạc là ai?"
"Không biết, chưa gặp bao giờ."
"Vô Bạc có ở đây không?"
"Ngươi là ai vậy?"
Lãnh Tuyền giận mà không nói được, mặt càng đỏ hơn. Giữa dòng quỷ chen chúc, y bất tri bất giác đi lạc tới một khu giao lộ thì bất ngờ thấy Quỷ Tì Bà — con nữ quỷ trước từng bắt y vào tẩm điện.
Y lập tức lặng lẽ bám theo. Cuối cùng, cô ta tiến vào thành địa Hắc Sát.
Y nhịn thở, bay lên mái, luồn lách qua từng nóc viện, né bọn quỷ tuần tra, như kẻ trộm chính hiệu.
Dưới ánh đèn lờ mờ, một bóng nữ mảnh khảnh xuất hiện.
"Ngươi… Tiểu Tuyết?" – Bích Lộ suýt đánh rơi khay đồng.
"Ta cần vào tẩm điện Quỷ Chủ." – y nói khẽ.
"Ngươi điên rồi!" – nàng hạ giọng, nhìn quanh. "Nếu để hắn thấy…"
"Ta biết." – Lãnh Tuyền cắt lời. "Nhưng ta vẫn muốn gặp hắn."
Bích Lộ ngập ngừng, rồi khẽ gật. Dẫn theo y, nàng len lỏi qua những ngõ tối, nơi quỷ gác say ngủ hoặc mắt trắng dõi theo. Không ai phát hiện.
Đến trước điện, nàng dừng lại.
"Đi tiếp là chết. Ta chỉ giúp được đến đây."
Y gật đầu, rồi đột nhiên nắm tay nàng, nhét vào lòng bàn tay một tấm linh phù mỏng ánh kim.
"Phòng thân."
Bích Lộ nghẹn họng. "Tiểu Tuyết, cảm ơn ngươi…"
Y không đáp. Cuối cùng cũng đến được một toà cung điện đen tuyền — tẩm điện Vô Bạc.
Lãnh Tuyền đáp xuống, gõ cộc cộc vào cửa.
Một giọng lạnh nhạt vang ra:
"Vào."
Không chần chừ, y đẩy cửa bước vào.
Không để ý đến xung quanh, y liền rút kiếm, chĩa thẳng vào Vô Bạc.
Vô Bạc giật mình — không phải vì mũi kiếm — mà vì thấy người đến là Lãnh Tuyền.
"Ngươi đi đâu mấy ngày nay? Không lời nào. Ngươi nghĩ bản thân mình cao siêu lắm mà muốn đi là đi, muốn ở là ở à?!"
Vô Bạc không nhìn y, khẽ nghiêng người sang bên, ánh mắt xa xăm.
"Ngươi nên về đi. Từ nay, chúng ta không còn liên quan. Ngươi là Thượng Thần. Ta là Quỷ Vương."
Chưa dứt lời — soạt! — thanh kiếm gõ lên đầu hắn một phát "cốc" rõ to.
Cùng lúc đó, một đám nha hoàn bưng trà bước vào, thấy cảnh tượng liền hoảng hồn đứng cứng đơ như tượng.
Vô Bạc vẫn không phản ứng gì.
Lãnh Tuyền cười khẩy, giận dữ bước đến, nắm vai hắn, xoay người hắn lại đối mặt mình.
"Không liên quan nữa à? Ngươi muốn cắt đứt là cắt được chắc? Ngươi tưởng ngươi là ai?"
Ánh mắt Lãnh Tuyền lúc này chẳng còn kiêu ngạo hay bình thản, mà tràn đầy tổn thương, giận dữ và… chút gì đó hoảng hốt.
"Ngươi tránh ta, không gặp ta, lại còn ném đồ ta tặng xuống hồ? Vô Bạc, ngươi dám!"
Vô Bạc không đáp. Chỉ nhìn y, mắt trầm xuống.
"Ta không dám nữa rồi." — Giọng hắn khàn khàn, như gượng gạo.
Lãnh Tuyền khựng lại.
Trong khoảnh khắc ấy, cả hai chỉ nhìn nhau, không nói gì.
Đám nha hoàn vẫn đang đứng đơ không biết nên đi hay ở, mà hình như... cả hai người kia cũng không để ý đến sự tồn tại của bất kỳ ai nữa.