Chương 54: Gió Đêm Rít Qua Mỏm Núi Lặng

A Tâm và Dương Hạo đối mặt với cục diện bất lợi. Vừa thấy hai mụ nữ kia xuất hiện phía sau tên công tử, A Tâm đã nhận ra – Khí tức của hai kẻ này không bình thường chút nào. Ánh mắt cô bỗng lạnh đến thấu xương.

“Cương Tuấn, chạy đi gọi cứu viện, nhanh!” – Dương Hạo gằn giọng, đưa tay chắn trước ngực A Tâm như thể muốn thay cô chắn toàn bộ sát khí từ ba kẻ địch.

A Tâm hừ lạnh, đôi mắt ánh lên tia sáng sắc bén, cây roi linh văn trong tay lập tức vung lên. Từng đường roi quất gió rít lên như dội vào lòng trời đêm, đánh thẳng về phía hai mụ đàn bà. Một người vận xiêm y lòe loẹt sặc sỡ, môi đỏ như máu, ánh mắt như xé nát linh hồn. Người còn lại trái ngược hoàn toàn – luộm thuộm, tóc tai rối bù như vừa từ mộ phần bò ra. Nhưng cả hai đều mạnh mẽ, từng chiêu đều khiến mặt đất rung chuyển.

Phía bên kia, tên công tử lạ mặt chỉ cần vài chiêu đã đẩy Dương Hạo vào thế bị động. Hắn đánh không theo quy tắc nào cả, cứ như một kẻ điên không sợ chết, mỗi lần tung chiêu là một lần như muốn thiêu rụi kẻ đối diện. Dương Hạo vừa chống đỡ vừa nghiến răng, trong lòng rít lên: Tên điên này là ai chứ? Sao lại mạnh đến thế!

A Tâm nhiều lần muốn bỏ mặc hắn để toàn lực đánh với hai ả đàn bà kia, nhưng lần nào quay sang cũng thấy Dương Hạo liều mạng chắn trước cô, dù tên ngốc này có khi yếu hơn cả Cương Tuấn. Dù mồm hắn hay chửi cô là nha đầu ngốc, nhưng hành động thì lúc nào cũng như đồ ngốc chính hiệu.

“Anh hùng rơm! Cản làm gì, muốn chết à?” – cô rít khẽ, nhưng lòng lại mềm đi.

Trong lúc đó, Cương Tuấn chạy hộc tốc khắp thành, mắt đỏ hoe, vừa khóc vừa gào:

“Sư phụ! Sư phụ đang ở đâu, cứu A Tâm tỷ với!”

Cậu thấy vài người mặc áo đạo sĩ liền chạy tới, nắm lấy tay họ năn nỉ:

“Xin các vị cứu giúp! Có người đang bị phục kích, cầu xin các vị!”

Nhưng họ chỉ lắc đầu, cho rằng cậu nói nhảm, không ai chịu giúp. Cương Tuấn gần như tuyệt vọng, lòng như lửa đốt.

Dưới chân núi, trong một gian phòng yên tĩnh của Thần Y Cốc, Túc Ảnh trưởng lão vừa lên Thiên Giới ghé ngang qua thăm Tuyết Dao và Thẩm Uyên Lam. Hai người vẫn đang dưỡng thương cùng Nally- thiếu niên vẫn nằm bất động như xác không hồn.

Túc Ảnh khẽ bước đến, ánh mắt vô tình dừng lại nơi ngón tay Nally khẽ động. Ông thoáng ngạc nhiên, tiến lại gần, cúi xuống quan sát kỹ lưỡng.

“Nally?” – ông gọi khẽ, và rồi…

Đôi mắt khẽ hé mở.

Nally thở gấp một hơi, môi run run như muốn nói gì đó. Tuyết Dao đang ngồi gần đó lập tức bước tới bên giường, nhìn cậu.

“Nally! Hắn tỉnh rồi!”

“...Hắn... đến rồi... cẩn thận... Huyết Ảnh...” – giọng Nally mơ hồ, yếu ớt, nhưng đủ khiến Túc Ảnh sững người.

Còn phía bên Lãnh Tuyền, y vẫn chưa hay biết chuyện gì. Lúc này, hai người đang ở một nơi vắng vẻ trong Âm Giới, ngồi dưới một gốc đào cổ thụ – nơi duy nhất mang nét dịu dàng nơi thế giới u ám này.

Lãnh Tuyền ngẫm nghĩ, rồi nhẹ giọng đề nghị:

“Ngươi từng ở Nhân Gian đúng không? Có khi nào… ký ức ngươi bị phong ấn tại một nơi quen thuộc? Hay để ta đưa ngươi lên đó một chuyến.”

Vô Bạc nghe xong liền cười to, tiện tay ôm lấy vai Lãnh Tuyền, gương mặt trêu chọc:

“Tiểu Tuyết của ta cuối cùng cũng biết lo cho ta rồi à~”

Y nhăn mặt, huých cho hắn một cái đau điếng:

“Lo cái đầu ngươi! Ta không muốn thấy ngươi chết dí ở Âm Giới rồi vác xác về Thiên Giới đâu.”

Vô Bạc ôm bụng xuýt xoa, nhưng mặt vẫn rạng rỡ, như thể chỉ cần được y quan tâm một chút thôi là đủ vui cả ngày.

“Ngươi mà chạy kiểu đó là chết chắc, ta bắt được là lột sạch rồi trói vào cây đào này treo ba ngày ba đêm!” – hắn gào lên.

Lãnh Tuyền vừa chạy vừa quay lại lè lưỡi trêu:

“Cứ thử xem!”

Gió đêm lướt qua, mang theo tiếng cười của họ, tưởng chừng bình yên. Nhưng ai mà biết rằng, cách đó không xa, một trận chiến đẫm máu đang nổ ra, và người con gái ấy – A Tâm – đang đứng giữa ranh giới sinh tử.