Chương 55: Bóng Mèo Trong Huyết Cung

Một vùng đất đỏ như máu, màn sương u tối bao trùm bầu trời không trăng. Giữa trung tâm mảnh đất quỷ dị ấy, một toà cung điện toả ra sát khí lạnh lẽo—Huyết Ảnh Cung, nơi chẳng mấy kẻ dám đặt chân đến, cũng chẳng ai từng rời khỏi nguyên vẹn.

Trong đại điện chính, một nam nhân với dung mạo thanh tú như vẽ đang ngồi trên ghế cao, áo bào đen tuyền thêu hoa văn đỏ sẫm như máu khô, tay thong thả vuốt ve một con mèo nhỏ màu trắng như tuyết. Mèo kêu "meo" một tiếng, đôi mắt lười biếng nhắm hờ.

Không khí vốn đang tĩnh lặng, thì tiếng cười lanh lảnh của một nữ nhân vang vọng qua hành lang:

“Chậc chậc, chủ thượng thật biết cách hưởng thụ nha~”

Từ cửa điện, một nữ nhân sặc sỡ như vũ hội xuân, từng bước uyển chuyển lả lướt mà tiến vào. Nàng ta là Thượng Quan Lộ, vẻ mặt vui tươi như hoa nở, nhưng ánh mắt thì giảo hoạt như rắn độc. Tay nàng kéo một sợi dây xích dài, trói chặt A Tâm và Cương Tuấn phía sau, bị lôi đi như tù binh. Theo sau là nữ nhân luộm thuộm quen thuộc – Yên Sâm, và một nam nhân tóc dài búi cao – Tào Dương Hinh – ánh mắt lạnh như băng ngàn năm.

Thượng Quan Lộ nhẹ nhàng cúi người:

“Tham kiến chủ thượng~ Tội nhân đã được mang tới.”

A Tâm rít lên:

“Buông tay! Bổn cô nương không phải món đồ chơi cho các ngươi lôi kéo!”

Tên bí ẩn chỉ lười nhác liếc qua, phất tay nhẹ như gió:

“Thả họ ra.”

Bốn thuộc hạ không ai dám trái lệnh, lập tức tháo dây xích. A Tâm loạng choạng, nhưng vẫn ngẩng đầu, mắt như tóe lửa:

“Ngươi là ai? Sao lại biết tên ta? Ngươi điều tra ta à?!” – cô lắp bắp nhưng vẫn giữ khí thế.

Tên kia khẽ mỉm cười, nhưng ánh mắt lại thâm sâu không đáy.

“Xin lỗi, Lãnh Nguyệt cô nương. Gọi thế, có lẽ hợp với thân phận thật của cô hơn.”

Câu nói khiến A Tâm rùng mình. Cương Tuấn cũng ngơ ra, thì thầm:

“Lãnh Nguyệt? Cái gì cơ...?”

Ả Thượng Quan Lộ vừa rót trà vừa cong môi:

“Chủ thượng, theo điều tra, cô ta chính là người được Dược Thần Trưởng Lão tin tưởng nhất. Nếu không có cô ta... có lẽ Lãnh Tuyền đã chẳng bao giờ quay về Thiên Giới.”

Tên bí ẩn liếc ả một cái đầy lạnh lẽo, không đáp. Hắn khẽ phất tay:

“Sắp xếp cho họ hai gian phòng. Không được lơi lỏng canh gác.”

“Khoan đã!” – A Tâm quát lớn. “Ngươi muốn gì thì nói lẹ! Đừng giả vờ tử tế rồi bắt giữ bổn cô nương!”

Hắn không thèm liếc cô lấy một cái, chỉ cười nhạt, xoay người rời khỏi đại điện. Tiếng bước chân lặng lẽ như bóng ma tan vào đêm tối.

Trong khi đó, ở Nhân Gian, hai cái tên đủ khiến cả tam giới rung chuyển đang… dạo phố.

Vô Bạc như đứa con nít lần đầu xuống núi, thấy gì cũng tò mò, món nào cũng ăn thử. Trái cây, bánh ngọt, đồ nướng... hắn mua không ngừng nghỉ – mà người trả tiền? Đương nhiên là Lãnh Tuyền.

Y bực bội, phồng má quát:

“Ngươi ăn thêm một miếng nữa là ta cho cái lưỡi ngươi đi chữa trị đấy!”

“Được thôi, nhưng tiền vẫn là ngươi trả nha~” – Vô Bạc đáp lại với nụ cười ngọt như mía lùi.

Bốp! Lãnh Tuyền đập nhẹ lên đầu hắn mấy cái.

“Ngươi là Quỷ Chủ chứ có phải đứa trẻ 5 tuổi đâu!”

Nhưng đánh xong y cũng đành buông xuôi. Vô Bạc không bao giờ biết mệt, và y... cũng không bao giờ đủ cứng rắn để nỡ quát hắn lâu.

Đang lúc cả hai cãi vã không ngớt, Vô Bạc bỗng khựng lại, huých tay vào vai Lãnh Tuyền, chỉ về phía góc chợ:

“Nè nè! Kia chẳng phải đệ tử cưng của ngươi sao, Tiểu Tuyết?”

Lãnh Tuyền nhìn theo—và quả nhiên.

Cương Tuấn đang ngồi bệt dưới đất, đầu cúi thấp, quần áo bụi bặm, gương mặt tái nhợt và mệt mỏi.

Y bước tới ngay lập tức, tay đã siết chặt.

“Cương Tuấn?” – y gọi.

Cậu ngẩng đầu lên—đôi mắt đỏ hoe, run rẩy đứng dậy.

Sư phụ!!” – Cậu òa lên như vỡ òa tất cả uất ức.

Lãnh Tuyền và Vô Bạc nhìn nhau.

Cơn bão... đã chính thức bắt đầu.