Chương 56: Sát Khí Vượt Trời

Lãnh Tuyền đứng trước mặt cậu, ánh mắt nghiêm lạnh nhưng giọng lại nhẹ đến lạ thường:

“Rốt cuộc là chuyện gì? Vì sao lại ngồi một mình ở đây? A Tâm và Dương Hạo đâu?”

Nghe đến tên họ, Cương Tuấn như bị đâm trúng chỗ đau, nước mắt trào ra, cậu nức nở:

“Chúng con bị phục kích… Có một tên nam nhân dẫn người tới bắt Dương huynh và sư tỷ A Tâm… Bọn họ đều bị lôi đi. Họ mạnh lắm, không phải người thường đâu, sư phụ… Đệ… đệ tử không làm gì được…”

Lãnh Tuyền khựng lại. Mặt y trầm xuống, quay sang Vô Bạc, giọng lạnh như băng:

“Ngươi nghĩ bọn chúng là quỷ Hắc Sát không?”

Vô Bạc nghiêng đầu, nhíu mày:

“Không phải. Hắc Sát có khí tức u ám hủy diệt, nhưng mùi máu trên bọn kia… rất sống, rất người. Lại còn có chút… pháp tắc cổ xưa. Có lẽ là người của một tổ chức nào đó, không phải đám quỷ.”

Lãnh Tuyền gật nhẹ, rồi dứt khoát:

“Dẫn ta đến nơi các ngươi bị bắt.”

Ba người nhanh chóng tới con hẻm nhỏ, nơi đám người kia xuất hiện. Cương Tuấn chỉ tay vào bức tường vẫn còn có dấu máu và vết cào mờ nhạt.

Lãnh Tuyền bước tới, nâng tay lên, đầu ngón tay phát ra ánh sáng trắng như tuyết, nhẹ nhàng chạm vào dấu máu.

Ngay tức khắc, một vầng linh khí bùng lên quanh người y. Không khí chao đảo. Đôi mắt y như phản chiếu tất cả dấu vết đã từng tồn tại ở đây.

“A Tâm…” – y thì thầm.

Một tia sáng tím nhạt bay ra từ đầu ngón tay, rồi bay theo một hướng—hướng Bắc, nơi bầu trời lúc nào cũng mang một màu đỏ như máu.

“Huyết Ảnh Cung…” – Vô Bạc thốt lên.

Lãnh Tuyền gật đầu, ánh mắt sát khí cuộn trào. Không nói thêm nửa lời, y lướt đi, Vô Bạc và Cương Tuấn lập tức theo sát.

Cùng lúc đó, tại Huyết Ảnh Cung.

Tên bí ẩn vẫn đang ngồi trong đại điện, mèo trắng trong lòng đã ngủ say, nhưng tay hắn lại khựng lại.

Hắn ngẩng đầu, ánh mắt như xuyên qua cả tầng trời:

“…Có người đang đến.”

Thượng Quan Lộ ngồi bên nhấm trà, cười nhạt:

“Hừ, lại là một đám ngu ngốc định đến cứu người sao? Để xem lần này chủ thượng có muốn chừa mạng ai không~”

Tên bí ẩn không trả lời. Hắn nhắm mắt, nhưng phút chốc… sắc mặt biến đổi.

“Không… Đây… không phải đám người bình thường…”

Một luồng sát khí dày đặc, sâu đến mức không thể đo lường, đột ngột ập đến như sóng thần. Cả Huyết Ảnh Cung rùng mình như bị bóp nghẹt. Mèo trắng đang ngủ giật mình lao khỏi lòng hắn, thân run lên.

Chưa kịp phản ứng, cửa chính đại điện rung mạnh một cái, rồi nổ tung như bị thiên lôi đánh xuống.

Tên bí ẩn chưa kịp nghĩ thêm một điều gì.

Chỉ thấy giữa khói bụi mịt mù, một bóng trắng từ từ bước ra, áo dài tung bay như mây, đôi mắt băng hàn như vực thẳm, và quanh người là sát khí ngưng tụ thành thực thể.

Tay trái cầm trường kiếm Băng Diễm, tay phải vẫn còn vết sáng chưa tắt sau khi truy vết khí tức A Tâm.

Một giọng nói vang lên, không lớn, nhưng khiến tất cả toàn bộ Huyết Ảnh Cung chấn động:

Người nào... động vào người của ta, muốn chết sao?

Lãnh TuyềnDược Thần Trưởng Lão, kẻ mạnh nhất tam giới—đã đến rồi.