A Tâm từ từ mở mắt giữa một không gian ngập ánh sáng nhẹ. Cảm giác đầu tiên là có người đang nắm tay mình, vững chãi, lạnh lẽo nhưng ấm áp theo một cách rất kỳ lạ.
Là y.
Lãnh Tuyền.
“Chủ… Chủ nhân…”
Cô bật dậy, ánh mắt long lanh lập tức tìm kiếm gương mặt quen thuộc. Chỉ vừa thấy được bóng lưng ấy thôi, A Tâm đã lao đến ôm chặt lấy cánh tay y, giọng ấm ức như con mèo nhỏ vừa bị bỏ rơi:
“Huhu, chủ nhân… Người bỏ ta lâu quá rồi… Ta tưởng mình bị người quăng cho Dương Hạo luôn rồi chứ…”
Lãnh Tuyền liếc nhìn bàn tay nhỏ đang níu lấy tay áo mình, lặng im vài giây, rồi mới dịu dàng vươn tay gỡ từng ngón tay ra:
“Đừng nhõng nhẽo. Thời gian này… ngươi tạm ở lại cạnh Dương Hạo đi. Ta và Vô Bạc còn việc quan trọng phải xử lý. Không thể cứ mãi chạy theo bảo vệ ngươi như thế này.”
“Nhưng mà… nhưng mà… huhu hiếm lắm ta mới được gặp người cơ mà! Từ khi có Vô Bạc là người bỏ bê ta luôn rồi đúng không!”
A Tâm mếu máo lắc lắc tay áo y như trẻ con, giọng nức nở nhưng đầy chân tình. Câu nói ấy khiến Vô Bạc, đang đứng phía sau phe phẩy quạt xương, suýt sặc khói, quạt gập lại đập vào trán:
“Khụ… ai bỏ bê ai cơ… ngươi nói chuyện như thể y là trượng phu của ngươi vậy đấy.”
Lãnh Tuyền thở dài một tiếng, gõ nhẹ trán A Tâm một cái, sau đó quay sang Dương Hạo:
“Ta giao nha đầu ngốc này cho ngươi. Cấm làm tổn thương nó. Dù có chết… cũng phải bảo vệ nó cho tới khi ta quay lại.”
Dương Hạo chưa từng thấy vẻ mặt ấy của Lãnh Tuyền – vừa nghiêm, vừa… tin tưởng.
Hắn lập tức giơ tay thề, mắt sáng như lửa:
“Nếu ta thất hứa, trời tru đất diệt, hồn bay phách tán!”
Lãnh Tuyền đẩy nhẹ A Tâm về phía Dương Hạo, lạnh nhạt nói:
“Gái lớn thì… phải gả chồng. Ngươi theo hắn đi.”
“Chủ nhân!! Ai… ai thèm gả cho cái tên mặt than này chứ!”
“Ta đi theo để… để giám sát hắn thôi đó!”
A Tâm quay đầu, cắn môi, đôi mắt đỏ hoe:
“Sau này không có ta ở bên… thì người phải chăm sóc bản thân cho tốt.
Tên vô sỉ kia—à nhầm, Vô Bạc, ngươi không được bắt nạt hay đánh chủ nhân đâu đó, ta mà biết là ta về bẻ xương hết!”
Vô Bạc bật cười, nụ cười gian xảo y hệt hồ ly chín đuôi vừa dụ được mồi ngon:
“Ta mà đánh y? Ta quý y như trân châu luôn á~”
(rồi nháy mắt một cái khiến A Tâm nghi ngờ muốn nổ mắt)
Bên kia, Cương Tuấn thì vẫn còn ngơ ngác. Lãnh Tuyền khẽ vỗ vai cậu:
“Ngươi… ta từng hứa với phụ thân ngươi là sẽ bảo vệ ngươi đến lúc trưởng thành. Nhưng giờ… ta gửi ngươi đến chỗ Túc Ảnh – Sư phụ hụt của Cương Tuấn. Hắn sẽ dạy ngươi cách tự bảo vệ bản thân.”
Khoảnh khắc chia xa.
Gió thổi lồng lộng qua những ngọn cây già, ánh nắng xuyên qua làn sương mỏng, chiếu lên đôi mắt A Tâm đang nhìn về phía Lãnh Tuyền.
Cô không đuổi theo, nhưng ánh nhìn ấy như muốn khắc sâu bóng lưng y vào tận tâm khảm.
“Chủ nhân… Người nhất định phải bình an quay về…”
Một thời gian sau - tại một tửu lâu thanh vắng giữa trời chiều
Lãnh Tuyền ngồi đối diện với Vô Bạc, ánh mắt nghiêm nghị.
Y đặt lên bàn một cuộn trục lụa, nhẹ nhàng mở ra. Trên đó là kế hoạch sắp tới, được ghi bằng nét chữ sắc bén như gươm:
1. Điều tra nội tình Huyết Ảnh Cung – tìm ra mục đích thực sự của tên bí ẩn kia.
2. Khôi phục ký ức cho Vô Bạc – sự kiện cách đây ngàn năm mà hắn hoàn toàn quên sạch.
3. Truy tìm kẻ ám sát Trưởng Môn Thiên Cảnh Tông – sự kiện gây chấn động giới tu chân nhưng đến nay vẫn chưa có lời giải.
Vô Bạc gật đầu, gương mặt ra vẻ cao thâm như ngộ đạo.
“Ừm ừm… kế hoạch hợp lý đó…”
Rồi lén lấy bút vẽ thêm dòng số 4 bên dưới:
4. Thành thân.
Viết xong, hắn che miệng cười trộm như tên thần kinh, mắt long lanh như nghĩ đến cảnh khoác tay ai đó mặc hỉ phục đỏ tươi, sát khí và đường chỉ tay số phận đều quấn vào nhau.
Lãnh Tuyền không quay đầu nhưng giọng đã vang lên lạnh như băng tuyết:
“Muốn chết thì cứ viết tiếp dòng 5 vào.”
Vô Bạc cười toe, cuộn trục lại giấu vào áo:
“Ta thấy nên là… dòng 5: Đẻ con.”