A Tâm rề rề theo sau Dương Hạo như một cục bột nhão bị dầm mưa, gót chân đá đá đám bụi trên đường mà gương mặt thì như vừa đánh nhau thua với ba cơn buồn ngủ.
“Chúng ta… giờ đi đâu thế? Về Thiên Giới à?” – cô nhăn mặt hỏi.
Dương Hạo nghiêng đầu, giọng trầm ấm pha chút bối rối:
“Về Thiên Giới cũng được, nhưng… muội có muốn cùng ta về quê hương ta trước không?”
A Tâm chớp mắt.
Trong lòng lập tức reng reng reng – Còi báo động vang lên inh ỏi.
Không lẽ định đưa mình về ra mắt phụ huynh à?
Cô bặm môi, mặt đỏ bừng như bị nắng phỏng nhưng ngoài miệng vẫn cứng cỏi:
“Ta đi để điều tra thôi, không phải đi du lịch hay gặp phụ mẫu ngươi gì đâu đó nha!”
Dương Hạo bật cười khẽ, chàng ngốc này cười như gió xuân tháng Ba. Bất ngờ tiến lại gần, hắn giơ tay lấy xuống chiếc lá bé xíu mắc trên đầu A Tâm. Ngay khoảnh khắc đó, A Tâm như bị điện giật.
“Ngươi... ngươi có biết chạm vào đầu nữ tử có ý nghĩa gì không hả?” – cô ôm đầu la oai oái.
Dương Hạo đơ người. Tay rụt lại như bị phỏng:
“Không… không biết…”
Cô im vài giây rồi đột ngột phá lên cười ha hả:
“Có ý nghĩa gì đâu~! Hú hú hú hú~”
Dọc đường đi, tiếng cười lanh lảnh của A Tâm cứ vang lên không dứt, làm mấy con chim trên cây cũng giật mình bay toán loạn. Phong thái thục nữ? Dịu dàng? Bỏ đi.
Dương Hạo chỉ biết vừa cười ngượng vừa nhìn người con gái như ánh nắng rực rỡ kia—phóng khoáng, hồn nhiên, nghĩ gì nói đó, thậm chí có đôi lần vô tình làm người khác tổn thương mà không hề hay biết… Nhưng cậu vẫn thấy cô thật đẹp.
Trong khi đó – tại Thần Y Cốc.
Lão Túc Ảnh nghe câu nói của Nally liền cau mày.
“Huyết Ảnh Cung...? Không thể nào. Tổ chức đó... tuyệt nhiên không thể có động cơ giết trưởng môn Thiên Cảnh!”
Tuyết Dao cũng ngỡ ngàng, ánh mắt như muốn vỡ vụn.
Túc Ảnh dặn dò: “Không được nói cho ai. Chuyện này... ta sẽ đích thân đến gặp Lãnh Tuyền.”
Cùng lúc, ở một nơi khác — Vô Bạc đang nhận được báo cáo từ thuộc hạ.
“Tình hình tra được thế này: Huyết Ảnh Cung xuất hiện lần đầu vào một triệu năm trước, là tổ chức ám sát tồn tại ngầm ngay giữa lòng Thiên Giới. Trong suốt triệu năm qua, bọn chúng âm thầm thao túng mọi thứ.”
“Ngũ đại Ma Sát của bọn chúng bao gồm:
Thượng Quan Lộ – chuyên ám sát cấp thần giới, giỏi cải trang,
Yên Sâm – kẻ không để lại dấu vết,
Tào Dương Hinh – độc sát, trăm người không sống sót,
Triệu Phán An – sát thủ tâm lý, không động thủ cũng khiến người tự sát,
Lâm Dữ – người im lặng, từng giết cả một thành phố trong đêm.
Còn kẻ đứng đầu được gọi là... Thiên U Mị Cảnh.”
Nghe đến cái tên ấy, Lãnh Tuyền và Vô Bạc liếc nhau một cái – ánh mắt trầm mặc đến mức tưởng như cả tửu lâu vừa bị đóng băng.
Lãnh Tuyền lạnh giọng:
“Chuyện này không bình thường. Thiên Giới là nơi nghiêm ngặt nhất tam giới, sao lại có một tổ chức ngầm tồn tại cả triệu năm mà không ai biết? Chắc chắn có kẻ bên trong dung túng.”
Vô Bạc ngẩng đầu nhìn y, đột nhiên hỏi:
“Không phải Thiên Giới là nhà của ngươi sao? Ngươi không tin họ à?”
Lãnh Tuyền nhấp một ngụm trà, khẽ cười bất lực:
“Ta theo chính đạo, không theo phe chính đạo.”
Lời ấy rơi xuống khiến tửu lâu yên ắng lạ kỳ. Vô Bạc cười khẽ, ánh mắt nhìn y trở nên thâm trầm. Hắn đứng dậy, bước tới gần, nhẹ nhàng chỉnh lại cây trâm bị lệch trên tóc y.
Sau một thoáng yên lặng, Vô Bạc nói mơ hồ, ánh mắt nhìn xa xăm:
“Ta từng sống ở một vùng quê hẻo lánh với cha mẹ. Một ngày, không hiểu sao, ta bị bắt xuống Âm Giới… Từ đó...”
Lãnh Tuyền gật đầu, giọng nhẹ nhàng nhưng quyết liệt:
“Kế hoạch tiếp theo, ta cùng ngươi… trở về nơi đó. Tìm lại sự thật.”