Vô Bạc dẫn Lãnh Tuyền về quê hương cũ – một nơi có tên là Thanh Khê Nguyệt Ẩn. Nằm tách biệt với thế giới xô bồ, nơi này được bao bọc bởi rừng đào nở rộ quanh năm, phía xa là dãy núi tuyết vắt ngang chân trời, giữa khung cảnh ấy là một ngôi nhà tranh nhỏ đơn sơ nhưng ấm áp. Bốn mùa như giao thoa trong một khoảnh khắc: có tiếng ve kêu vang vọng, cánh hoa rơi nhè nhẹ, làn gió lạnh nhẹ vờn qua kẽ lá và mùi đất ẩm sau mưa. Một thế giới thanh bình đến lạ kỳ.
Vừa đặt chân đến ngôi nhà, Vô Bạc đột ngột ôm đầu, mặt tái nhợt, loạng choạng như bị đâm một cú chí mạng. Lãnh Tuyền vội đỡ lấy hắn, dìu vào nhà, khuôn mặt lộ vẻ lo lắng hiếm thấy.
“Ngươi ổn chứ? Có phải nhớ ra điều gì không?”
Vô Bạc phẩy tay, khẽ nhăn mặt. “Không sao… chỉ là một thoáng đau đầu thôi.”
Lãnh Tuyền không nói gì thêm, đứng dậy đi dạo quanh căn nhà đã phủ đầy bụi bặm và tơ nhện. Chỉ một cái phẩy tay, tất cả bụi bặm đều biến mất, nhà cửa trở lại sạch sẽ như mới. Y quay lại hỏi.
“Ngươi không nhớ ra gì sao?”
Vô Bạc lắc đầu, ánh mắt đầy trống rỗng. “Không… chẳng có gì hiện lên cả.”
Tối đến, trong nhà chỉ có một cái giường. Lãnh Tuyền khoanh tay nhìn hắn.
“Ngươi ra ngoài ngủ đi.”
Tưởng rằng hắn sẽ lại lèm bèm như mọi khi, ai ngờ Vô Bạc lại ngoan ngoãn gật đầu, còn nói “vậy ta ra sân hóng trăng luôn thể”, rồi hí hửng chạy ra ngoài. Hành động lạ đời này khiến Lãnh Tuyền bật cười.
Thế nhưng, y lại không ngủ được. Bước ra ngoài, y thấy Vô Bạc đang đứng trước sân, ánh trăng bạc phủ lên người hắn, chiếc mặt nạ phản chiếu ánh sáng lấp lánh. Lãnh Tuyền tiến lại đứng bên cạnh, nhẹ giọng.
“Trăng hôm nay đẹp thật.”
Vô Bạc như bị điểm huyệt, quay lại. “Ngươi vừa nói gì?”
“Ta bảo trăng hôm nay đẹp.”
Vô Bạc ngẩn người, mím môi đầy vui sướng. Hắn lặp lại. “Trăng… lúc nào cũng đẹp mà.”
Nhưng Lãnh Tuyền chỉ gật đầu đơn giản. “Ừ.”
Dường như chẳng hiểu gì về tầng nghĩa sâu xa trong câu nói ấy. Vô Bạc thì đang nghĩ tới cái tên con tương lai.
Đột nhiên, từ trong rừng đào vang lên tiếng “soạt soạt” khả nghi. Cả hai không hẹn mà cùng lao vào rừng. Bên trong, vô số dải băng trắng buông thõng như tang lễ, làn khói trắng mờ ảo bốc lên khiến cả hai giơ tay che mặt. Rồi khói tan, mọi thứ thay đổi.
Rừng đào vẫn đó, nhưng đom đóm lấp lánh bay khắp không gian. Xa xa, có hai bóng người đang tiến lại. Cha mẹ Vô Bạc, tay cầm đèn lồng hình thỏ, mỉm cười gọi.
“Hai đứa sao lại đến đây thế, Lãnh Tuyền, Bạch Thanh?”
Ngay khi nghe cái tên ấy, đầu Vô Bạc đau điếng như bị hàng ngàn cây kim xuyên qua. Nhưng rồi, hắn òa khóc, lao đến ôm cha mẹ mình, miệng run run.
“Họ còn sống… họ còn sống thật rồi…”
Quay sang, hắn cũng kéo Lãnh Tuyền vào vòng tay ấy.
“Cha mẹ, con yêu y ấy. Con yêu Lãnh Tuyền.”
Lãnh Tuyền đỏ bừng mặt, khựng lại nhưng rồi gật đầu nhỏ nhẹ.
“Thật ra… ta cũng thích đệ. Ta muốn ở bên đệ cả đời.”
Vô Bạc vui mừng đến nỗi bế bổng Lãnh Tuyền xoay vòng như trẻ nhỏ được tặng quà. Cha mẹ hắn cười hiền.
“Buông vợ con xuống đi, xoay nữa là y chạy mất bây giờ.”
Thế nhưng đúng lúc ấy, Lãnh Tuyền như rơi vào một khoảng không trắng xóa. Y mở mắt trong một không gian đầy sương mù, y lẩm bẩm.
“Ảo cảnh… làn khói trắng vừa rồi tạo ra ảo ảnh từ sâu thẳm ham muốn nhất trong lòng mỗi người…”
Y khẽ nhếch môi, nụ cười chẳng rõ buồn hay chán.
“Tiếc là ta… chẳng ham muốn gì cả.”
Y rút kiếm, vung một nhát phá vỡ hư ảo.
Cảnh vật tan biến. Trở lại rừng đào, y thấy Vô Bạc đang xoay vòng một mình, vừa cười vừa lẩm bẩm tên mình như một đứa ngốc say men tình. Lãnh Tuyền khoanh tay đứng nhìn, nhẹ nhàng gọi.
“Ngươi… định xoay đến sáng luôn sao?”
Vô Bạc dừng lại, hớn hở như vừa thắng trận.
“Ta vừa cưới được người ta yêu đó!”
“Còn chưa có sính lễ.”
“Ta có trứng chim, hoa đào và… ờ, một tấm lòng chân thành!”
Lãnh Tuyền nhếch mép cười khinh. Ánh mắt đầy khinh bỉ nhìn cái tên ngốc đang xoay xoay giữa rừng hoa, mồm thì thầm mấy lời yêu đương chẳng rõ đầu đuôi. Nhưng rồi, y khựng lại.
Ánh mắt của Vô Bạc… sao lại trống rỗng đến thế?
Không phải kiểu vui sướng chân thành, cũng chẳng phải đùa giỡn như mọi khi. Là ánh mắt của kẻ không có linh hồn—đờ đẫn, vô hồn, như một con rối lạc lối trong giấc mơ không thoát ra nổi.
Vô Bạc nắm lấy tay y, ánh mắt long lanh như sắp khóc, đôi môi nở nụ cười hạnh phúc đến mức phát sợ.
“Lãnh Tuyền ca tỏ tình với ta rồi… huynh ấy sắp cưới ta đó… chúng ta sắp kết hôn rồi…”
Lãnh Tuyền cứng người.
Lãnh Tuyền ca.
Tên gọi này… trên cõi đời này, chỉ duy nhất một kẻ từng gọi y như thế.
Bạch Thanh.
Vô Bạc há hốc mồm, ngây ngô hỏi lại:
“Ngươi biết ta à? Không sao, đám cưới ta sẽ mời ngươi! Mời cả nhà ngươi!”
Lãnh Tuyền rút tay ra ngay lập tức, mặt tối sầm.
“Ngươi… đang nói linh tinh cái quỷ gì đấy? Ta là Lãnh Tuyền, ai nói muốn cưới ngươi chứ? Tỉnh lại đi.”
Ngay lập tức, Vô Bạc liền mếu máo, mắt long lanh đỏ hoe, tay đấm vào vai y một cú rõ đau, cái mặt nhăn lại như con nhím con bị bắt nạt.
“Đồ ngốc! Ai cho ngươi nói bậy! Lãnh Tuyền ca sẽ cưới ta, hứ! Ngươi đợi đấy, ta không thèm mời tên ngốc như ngươi đến đám cưới nữa đâu!”
Lãnh Tuyền ngơ ngác như bị sét đánh ngang tai. Chưa hoàn hồn thì tức muốn ói máu.
“Ngươi dám đánh ta hả?!”
Y vừa giơ tay lên tính vả cho thằng điên này một phát thì đột nhiên…
Từ sau rừng đào, tiếng tì bà vang lên chát chúa, ma mị, sắc như lưỡi dao cào vào tim óc. Một ả nữ nhân với gương mặt trắng bệch, môi son đỏ chót, đôi mắt đen nhánh như hố sâu địa ngục tiến ra. Quỷ Tì Bà. Phía sau ả, từng đoàn xác sống lảo đảo kéo đến, mùi tử khí trùm kín không gian.
Ả nhìn thấy Lãnh Tuyền, tròng mắt co rút lại, gào lên:
“Ngươi… sao có thể phá được ảo cảnh?”
Rồi hoảng hốt quay đầu bỏ chạy.
Lũ xác sống đồng loạt lao về phía Lãnh Tuyền và cái tên đang đứng cười ngu ngốc bên cạnh y.
Lãnh Tuyền vung kiếm. Kiếm khí như bão táp, mỗi nhát chém là hàng loạt xác sống tan xác, nhưng y vẫn phải vừa đánh vừa quay đầu hét:
“Vô Bạc! Mau tỉnh lại! Đừng có ngồi đó mà ôm giấc mơ cưới xin gì nữa!”
Vô Bạc chẳng buồn nghe, còn quay lại khóc hu hu như mấy đứa nhỏ mất kẹo.
“Ta muốn cưới Lãnh Tuyền caaaaaa!”
Lãnh Tuyền tức đến tím mặt, giết quỷ chưa đủ giờ còn phải giữ mạng cho cái thằng mất trí này. Mồ hôi lấm tấm, y bắt đầu thấy mệt. Trong đầu thoáng hiện một ý nghĩ đen tối:
“Hay ta giết luôn hắn cho xong…”
Nghĩ là làm.
Y bước tới, rút dao cứa thẳng vào cổ tay Vô Bạc. Máu nhỏ xuống, đỏ như hoa đào rơi. Vô Bạc hét lên một tiếng thất thanh, khuỵu gối.
Nhưng hiệu quả thật. Ánh mắt hắn từ từ có hồn trở lại, dần sắc bén, rồi trong khoảnh khắc, hắn ngẩng đầu lên—một ánh mắt đầy sát ý, tinh thần bùng nổ.
Chỉ một ánh nhìn.
BÙM!
Toàn bộ lũ xác sống… nổ tung như cát bụi.
Không gian im bặt.
Lãnh Tuyền vẫn nghĩ hắn chưa tỉnh, vừa toan hỏi thì…
CHÁT!!!
Một cú vả trời giáng vào mặt Vô Bạc, khiến cái mặt nạ bạc rơi khỏi mặt, xoay mấy vòng trên đất.
Mặt Vô Bạc quay lệch, má đỏ ửng, mắt chớp chớp chưa kịp phản ứng.