“Ngươi dám đánh ta hả?!”
Câu nói còn đang lơ lửng trên môi, Lãnh Tuyền chưa kịp vung tay lần hai thì đôi mắt của Vô Bạc ngước lên—ngơ ngác, hoang mang, vừa khó hiểu, vừa tức giận.
Ánh mắt ấy... run rẩy.
Lãnh Tuyền cũng khựng lại.
Y nhìn thẳng vào nửa khuôn mặt vừa lộ ra dưới lớp mặt nạ vỡ kia—không hề ghê tởm, không hề dị dạng. Trái lại, là một gương mặt đầy đường nét mềm mại, đẹp đến dịu dàng, nhưng thứ khiến tim y đau quặn thắt lại chính là nốt ruồi nhỏ hình trái tim nằm dưới đuôi mắt trái.
Nốt ruồi ấy... không ai khác ngoài người đó từng có.
Người mà y tưởng rằng đã chết từ hai triệu năm trước.
Người mà y từng ôm trong tay, tan vào tro bụi.
Bạch Thanh.
“...Bạch Thanh…”
Giọng y thốt lên, như một hơi thở tan giữa mây trời.
Y quỳ gối xuống, tay run rẩy đưa lên định chạm vào má người đối diện, để xác nhận lại một lần nữa.
“Huynh nói linh tinh cái gì đấy?” – Vô Bạc hoảng loạn, cả gương mặt cứng đờ.
Hắn vội vã lùi lại một bước, kéo tay áo che kín nửa mặt kia. Giọng run run đầy hoảng sợ:
“Ta là Vô Bạc… đừng gọi bừa. Ta không biết huynh đang nói gì cả!”
Nhưng tiếng "huynh" vừa rồi, trong một khoảnh khắc sơ hở, đã vô tình tuôn ra từ miệng hắn.
Mà hắn cũng không hay.
Lãnh Tuyền sững sờ. Một giọt nước mắt lăn xuống gò má—lần đầu tiên trong suốt mấy triệu năm, một Thượng Thần như y… rơi lệ trong sự đau đớn.
Y không nói thêm gì nữa, chỉ bước lên trước, mạnh mẽ mà ôm chầm lấy Vô Bạc, ghì chặt hắn vào lồng ngực.
“...Ta hứa…” – giọng y nghẹn lại – “...ta sẽ không để ngươi lạc mất nữa. Ta thề… phần đời sau này, ta sẽ bảo vệ ngươi, Bạch Thanh…”
Vô Bạc ngẩn người. Môi mấp máy.
Hắn muốn chối. Muốn nói mình không phải.
Nhưng trong lòng lại có một đoạn trí nhớ... dần dần rơi xuống như hoa rụng.
Một căn nhà nhỏ.
Một tiểu đồng hay nhõng nhẽo gọi “Lãnh Tuyền ca.”
Một mảnh hồn tan vỡ dưới đòn trời giáng.
Một lời hứa... chưa kịp thực hiện.
“...Lãnh Tuyền…” – Vô Bạc khẽ gọi. Giọng hắn yếu như tơ mành.
“...Ta nhớ rồi… Ta nhớ hết tất cả rồi…”
Cùng lúc đó – tại Huyết Ảnh Cung
Tên nhân ảnh bí ẩn với đôi mắt đỏ rực như tro lửa đứng lặng trước gương trận. Bàn tay đặt hờ trên bệ đá, thần sắc sâu kín khó dò.
Đột nhiên—Ầm!
Quỷ Tì Bà từ ngoài đẩy cửa xông vào, sắc mặt trắng bệch, mắt ngập tức giận.
“Lãnh Tuyền không trúng chiêu… nhưng Vô Bạc thì có!” – ả nói như hét – “Giờ ngươi hài lòng chưa? Mau thả nha hoàn của ta ra!”
Phía sau, một giọng cười khẩy vang lên. Lạnh như băng tuyết.
“Không ngờ Tì Bà tỷ danh chấn Âm giới lại vì một nha hoàn nhỏ bé mà phản Hắc quỷ chủ.”
Thượng Quan Lộ bước vào, dáng vẻ nhàn nhã. Hắn vỗ tay tán thưởng:
“Ngưỡng mộ ghê ta. Hy sinh lớn lao như thế, không lẽ là... tình yêu?”
Quỷ Tì Bà chẳng buồn đáp, ánh mắt vẫn chăm chăm nhìn tên bí ẩn đang đứng. Dù sống mất dạy, tên này lại là kẻ giữ lời. Cuối cùng, hắn phất tay.
Một góc trận mở ra, nha hoàn của Quỷ Tì Bà bị đẩy ra ngoài, cơ thể tơi tả nhưng vẫn sống.
Nàng ta ngẩng đầu nhìn thấy Quỷ Tì Bà, vừa sợ vừa mừng:
“Chủ nhân… sao lại… sao lại làm đến bước này? Nếu Quỷ Vương biết thì—”
“Câm miệng.” – Quỷ Tì Bà gắt lên, nhưng trong mắt là sự lo lắng không che giấu.
Ả kéo nha hoàn ra ngoài, không nói thêm một lời. Bóng lưng kia, trong khoảnh khắc, không còn là một yêu vật giết người máu lạnh… mà là một người phụ nữ biết đau, biết giữ lời, và cũng biết yêu thương.
Tại rừng đào – Lãnh Tuyền vẫn ôm chặt Vô Bạc trong lòng.
Bên tai y, là nhịp thở dồn dập của người trong mộng vừa sống lại.
Máu thấm ướt vạt áo.
Mà lòng—ấm hơn bao giờ hết.