Chương 62: Một Câu "Ta Cần Huynh" Đổi Lại Cả Cõi Đời

Ánh sáng mờ ảo rọi xuống đỉnh núi Linh Thủy. Trong động phủ yên tĩnh, tiếng nước nhỏ giọt vang lên từng nhịp, như nhịp tim của một kẻ vừa bước qua cõi sống chết.

Vô Bạc chậm rãi mở mắt. Mi mắt hắn run lên, gương mặt trắng bệch như tờ giấy, môi khô khốc như thể vừa mất đi nửa linh hồn. Trên trán hắn vương mấy giọt mồ hôi lạnh, trong lòng thì trống rỗng như vừa tỉnh mộng dài suốt ngàn năm.

Chưa kịp ngồi dậy, một bàn tay đã nhanh chóng đỡ lấy vai hắn.

“Đệ tỉnh rồi?”

Giọng Lãnh Tuyền vang lên, vừa nhẹ nhàng vừa đầy sốt ruột.

Thau nước trong tay y bị đặt xuống chẳng mấy dịu dàng. Lãnh Tuyền ngồi hẳn lên giường đá, một tay giữ lấy lưng Vô Bạc, một tay vén tóc trên trán hắn. Y bắt đầu hỏi dồn:

“Đầu còn đau không?”

“Còn thấy mệt không?”

“Muốn uống nước không?”

“Hay là để ta đi nhân giới tìm cháo cho đệ nhé?”

“Đệ muốn nghỉ tiếp hay muốn ra ngoài hít gió?”

“Lãnh… Lãnh ca ca…”

Vô Bạc bật ra một tiếng yếu ớt, tay khẽ vỗ vào tay y như muốn bảo y im bớt đi.

“Ta… cần huynh…”

Lãnh Tuyền lập tức cứng đờ người lại. Câu nói ấy không lớn, nhưng xuyên thẳng vào nơi sâu nhất trong tim y—nơi bấy lâu vẫn nghĩ rằng, cả đời này sẽ không ai cần y nữa.

Y không đẩy hắn ra như những lần trước.

Ngược lại, y ôm hắn thật chặt. Vòng tay Lãnh Tuyền không còn lạnh lẽo như trước, mà mang hơi ấm rõ ràng khiến Vô Bạc có thể cảm nhận được trái tim đang đập nhanh trong lồng ngực của y.

“Nếu đệ cần, ta sẽ ở đây.”

Vô Bạc nhắm mắt lại. Lấy lại ký ức rồi, hắn không còn gì để hối tiếc. Nhưng cái tên đang quấn lấy trong tim hắn ấy, cũng là người mà hắn không muốn buông tay thêm lần nào nữa.

...Nhưng còn một chuyện.

“Cha mẹ ta…”

Hắn khẽ cất tiếng, như đang sợ chính lời nói của mình.

“Là Bạch Nhậm Dư và Trúc Tiên. Hai người cả đời tu tâm dưỡng tính, giúp người giúp đời... Lại bị Dạ Hàn – tên kiếm tiên khốn kiếp ấy vu oan giá họa. Bị diệt cả nhà, cuối cùng hồn phi phách tán…”

Hắn nói đến đây thì tay run lên. Lồng ngực co rút đau đớn. Cơn giận dữ dâng đến đỉnh điểm khiến hắn không kiềm được—phụt một ngụm máu đỏ tươi ra ngoài.

Lãnh Tuyền sợ đến mức suýt lật cả người hắn xuống giường.

“Đệ điên rồi hả?! Yếu thế này mà còn nghĩ tới chuyện báo thù à?!”

Y gằn giọng, nhưng lại không giấu nổi sự lo lắng. Y lấy tay lau máu trên môi hắn, ánh mắt vừa đau lòng vừa tức giận.

“Muốn báo thù cũng phải sống trước đã!”

“Huynh... không hiểu được...”

Vô Bạc nghẹn ngào.

“Họ chết oan. Linh vị họ ta còn chưa lập nổi. Ta không thể…”

“Vậy thì ta báo cùng đệ.”

Giọng Lãnh Tuyền trầm xuống, ánh mắt kiên định như ánh kiếm lạnh.

“Thù này, ta không để đệ gánh một mình.”

Vô Bạc nhìn y. Đôi mắt vừa ngỡ ngàng vừa cảm động. Cảm xúc trong lòng hắn ngổn ngang, nhưng thứ duy nhất rõ ràng lúc này là cảm giác an toàn từ vòng tay Lãnh Tuyền.

Hắn nhắm mắt lại.

“Ừ… Vậy thì… chúng ta cùng báo.”

Cuối cùng, trời nhẹ gió. Mặt trời mọc từ sau núi. Còn Vô Bạc, thì ngủ yên trong vòng tay người hắn đã từng rời xa .

Lần này… sẽ không buông nữa.