Trên đỉnh núi Bạch Lộc, mây bay chậm rãi phủ qua những rặng tùng xanh biếc. Gió thì thầm những khúc nhạc cũ, như đang kể lại câu chuyện đã từng vùi sâu trong lòng đất trời.
Một ông lão tóc bạc như tuyết, râu dài tới ngực, thân vận đạo bào đơn sơ, đang múa thái cực quyền giữa khoảng sân đá xanh. Từng chiêu từng thức trầm ổn như nước chảy, nhẹ nhàng như lá rơi—khiến người ta không thể rời mắt.
A Tâm và Dương Hạo đứng lặng một bên, không dám làm phiền.
Đợi ông lão thu thế cuối cùng, A Tâm liền vỗ tay bôm bốp, gương mặt sáng rỡ như trẻ con thấy kẹo:
“Ôi trời ơi, ông múa đẹp quá à! Nhìn cứ như tiên ông trong truyện ấy!”
Ông lão nghe vậy liền bật cười sảng khoái, ánh mắt hiền từ như gió xuân:
“Cô nương đúng là có mắt nhìn đấy.”
Ánh mắt ông liếc sang Dương Hạo đang núp sau lưng A Tâm, tay gãi đầu ngượng ngùng.
“Còn tiểu tử ngốc kia, đang tu hành mà cũng biết dẫn vợ về ra mắt ta rồi à?”
“Không phải đâu ạ!”
Dương Hạo lúng túng bước tới, đỏ mặt cúi đầu.
“Con chỉ muốn bảo vệ muội ấy thôi… sư thúc… với lại…”
Ông lão nghe đến đó chỉ thở dài, giọng nhẹ như gió qua rừng:
“Vào nhà rồi nói tiếp, hai đứa.”
Trong căn nhà đá mộc mạc nhưng ấm cúng, ông rót trà ra ba chén, rót thêm một chén nữa để lên bàn thờ.
Dương Hạo cúi đầu, kể lại mọi chuyện từ đầu đến cuối:
“…Thiên Cảnh Tông… đã bị Hắc Sát đồ sát. Cả sư phụ—Các đông môn cũng…”
Chén trà trong tay ông run lên, rồi “RẦM!” — ông đập bàn đứng phắt dậy, lửa giận bùng lên trong mắt:
“Ngông cuồng! Một lũ Hắc Sát mới mọc đầu sừng mà cũng dám động vào Thiên Cảnh Tông?!”
Giọng ông như sấm rền, khiến căn phòng rung nhẹ.
“Trưởng môn Thiên Cảnh là… bạn ta. Năm xưa cùng ta khai thiên lập địa dưới trướng thiên đế tiền nhiệm. Sáu huynh đệ ta, người chết, người mất tích… chỉ còn vài người như ta lặng lẽ sống ẩn. Sau vụ Dạ Hàn với Bạch Nhậm Dư, ta chọn ẩn cư, đoạn tuyệt hồng trần…”
A Tâm bất giác “à” lên một tiếng:
“Vậy… ngài là bằng hữu của Túc Ảnh tiền bối sao? Trước đây tiền bối cũng hay kể cho chủ nhân ta nghe về sáu huynh đệ ấy.”
Ông lão hơi nhíu mày, cất giọng già nua nhưng vẫn đầy quyền uy:
“Chủ nhân của cô nương…? Có thể cho ta mạn phép hỏi là thần thánh phương nào mà Túc Ảnh lại nhắc tới?”
A Tâm chớp chớp mắt, nghiêng đầu:
“Ngài thật sự không biết sao? Nếu là người ngoài thì ta không nói đâu. Nhưng ngài là bằng hữu của tiền bối mà… Ta mới dám nói.”
Rồi cô nở một nụ cười tự hào:
“Chủ nhân ta chính là Dược Thượng Thần Trưởng Lão – Lãnh Tuyền.”
Ông lão trố mắt ra luôn.
“Trời đất… Là Tiểu Lãnh đấy à?!”
Rồi ông bật cười, cười mà mắt rưng rưng xúc động:
“Ta còn tưởng ai cơ chứ. Là y thật sao… Vậy thì—cô nương đây là gì của Tiểu Lãnh?”
A Tâm ngồi ngay ngắn, đáp gọn:
“Ta là nô tỳ của ngài ấy ạ.”
Ông lão lại càng cười vui hơn, gật gù:
“Không ngờ tiểu tử ngốc nhà ta lại có phúc phận được cảm mến với Liễu cô nương.”
Dương Hạo ho sặc một tiếng:
“Ngài… ngài biết tên cô ấy luôn ạ?”
“Cô nương tên là Liễu Hồng Tâm, có phải không?”
A Tâm gật đầu, mắt long lanh:
“Dạ đúng. Nhưng ngài cứ gọi ta là A Tâm được rồi ạ.”
Dương Hạo thì ngồi phổng mũi bên cạnh, mừng rỡ:
“Sư thúc! Thúc biết ân nhân Lãnh Tuyền luôn à?! Thân thiết thế luôn hả?!”
Ông lão gật đầu, giọng mang theo hoài niệm xưa:
“Ngày ấy sáu huynh đệ bọn ta từng giúp Thiên Đế lập nên giới luật đầu tiên. Tiểu Lãnh là kẻ duy nhất trong Thần tộc không có sợi tơ tình. Hoàn hảo, mạnh mẽ, nhưng luôn trống rỗng. Chúng ta coi y như đứa em nhỏ… Y đã giúp rất nhiều.”
Rồi ông quay sang A Tâm, ánh mắt hiền hậu:
“Sau này, nếu không phiền, Tiểu A Tâm cứ ở lại đây cùng ta và Dương Hạo. Nơi này yên bình, không tranh đoạt, không máu tanh.”
A Tâm cười rạng rỡ:
“Không phiền đâu ạ! Ta rất thích ở đây lắm luôn đó ạ!”
Trên đỉnh núi Bạch Lộc, ba người cùng nhau dùng bữa dưới ánh hoàng hôn. Mà trong lòng mỗi người… lại bắt đầu thắp lên ngọn lửa cho một hành trình mới: báo thù, bảo vệ, và nối lại những mảnh ký ức cổ xưa bị gió cuốn mất…