Luyến Nhi đích thân sai người chuẩn bị ba phòng tốt nhất trong phủ, dặn riêng hạ nhân phải để phòng của công tử hắc y ở sát ngay bên phòng nàng. Tất nhiên, câu dặn ấy vừa nhẹ nhàng vừa “vô tình” nói to đủ để người nào đó nghe thấy.
Và người nào đó – chính là Lãnh Tuyền – đang thản nhiên bế đứa bé bước xuống xe, mắt không buồn chớp một cái, miệng thì khẽ cười: “Phiền thật.”
Tướng quân Luyến Trượng – thân cao tám thước, giáp bạc sáng loáng, râu mép chải chuốt – đích thân ra cổng phủ tiếp đãi. Ánh mắt ông vừa chạm tới hai vị khách, lập tức thu lại vẻ nghiêm túc, thay bằng thái độ cung kính đến mức hơi quá. Cũng đúng thôi, nhìn một người thì thần thái như tiên, người còn lại thì rạng ngời khí chất thiếu gia siêu cấp phong lưu.
Luyến Trượng nghĩ bụng: Chắc là cao nhân ẩn thế gì đó… hoặc là đại thần đến từ Thiên Tông.
“Không dám! Hai vị mời vào! Mời vào! Phủ ta hân hạnh có quý nhân ghé thăm!”
Vô Bạc cười sảng khoái như gặp lại bạn rượu, vòng tay chào đúng lễ:
“Vãn bối là Vô Bạc. Vô trong vô danh, còn Bạc trong...”
Hắn khựng lại, quay sang nhìn Lãnh Tuyền cầu cứu.
“Bạc trong gì giờ huynh?”
Lãnh Tuyền chẳng thèm nâng mắt, lạnh tanh trả lời:
“Trong bạc nghĩa.”
Vô Bạc gật gù: “Chuẩn. Được đó.”
Luyến Trượng: “...”
Không kịp để ông tướng kịp hoàn hồn, Lãnh Tuyền đã nhẹ nhàng chen lời, giọng nhỏ như thể gió thoảng:
“Ta là Tiểu Tuyết Mỹ Nhân. Gọi ‘Mỹ Nhân’ là được rồi. Phiền ngài quá.”
Luyến Trượng: …?
Luyến Nhi: …?!
Không khí lặng mất một nhịp.
Vô Bạc bên cạnh cười đến cong cả sống lưng, ghé sát vào tai Lãnh Tuyền thì thầm:
“Cái tên đó là thương hiệu của huynh à?”
Rồi không đợi y đáp, hắn cười ha hả hiên ngang bước vào đại sảnh, để lại Lãnh Tuyền mặt vô cảm dắt theo đứa bé đi như một vị quý phi bất đắc dĩ vừa mới bị người ta bêu danh.
Ở một góc khác của Trấn Thanh Khê, nơi thác nước róc rách chảy xuyên qua mấy phiến đá rêu phong, A Tâm đang ngồi bó gối xem cá bơi qua lại. Mắt cô dán chặt vào một con cá chạch đang bơi vòng vòng như bị lỗi định hướng.
“...Giống y Cương Tuấn lúc luyện kiếm...” – A Tâm lẩm bẩm.
Đúng lúc đó, Dương Hạo từ xa đi tới, tay cầm đĩa bánh đào còn nóng hổi. Hắn đặt xuống bên cạnh cô, hơi cúi đầu, giọng nhẹ như sương:
“A Tâm, muội có muốn đi chơi chút không?”
A Tâm quay đầu: “Đi đâu?”
Dương Hạo chống tay sau lưng, nở nụ cười hiếm hoi:
“Trấn Thanh Khê sắp có lễ hội Cầu Duyên mười năm một lần. Nghe nói ai cầu thì duyên tới, người độc thân cũng bị ép ghép đôi luôn.”
A Tâm ngẫm nghĩ vài giây rồi gật đầu cái rụp:
“Đi. Cả sư thúc cũng đi à?”
“Ừ.”
“Vậy đi luôn. Mà chủ nhân với Vô Sỉ giờ đang làm gì ta?”
Dương Hạo nhướn mày, chống cằm suy nghĩ vài giây:
“Thần thông quảng đại như họ... chắc giờ điều tra xong vụ Quỷ Tân Nương rồi, có khi đã quay về Thiên Giới luôn rồi.”
Cả hai im lặng vài giây.
Thiên Đế mà biết nhiệm vụ quan trọng giao cho hai người đó… người đi bao gái người dắt tay trẻ con đi dạo lễ hội, chắc tức chết.