Lễ hội làng dưới chân núi mở ra náo nhiệt hơn bao giờ hết. A Tâm và Dương Hạo như cá gặp nước, trò gì cũng chơi, trò nào cũng thắng khiến người dân cứ tụ tập lại xem mãi không chán. Hai người chạy từ gian trò chơi ném vòng qua đến bắn cung, rồi qua cả trò nhảy bao bố và phi lao. Dương Hạo đầu đầy mồ hôi nhưng mặt cười như nắng hạ, còn A Tâm thì mắt sáng rỡ, tóc bay tung như cánh bướm trong gió, miệng luôn cười toe, hô to: “Tiếp theo trò gì nữa đây?!”
Trên cao, sư thúc của Dương Hạo ngồi trong tửu lâu cùng vài vị lão thần, mỉm cười lắc đầu nhìn đám hậu bối tung hoành. Ông nâng chén rượu, nói chuyện đạo lý với mấy người già trong làng, thỉnh thoảng lại quay xuống nhìn A Tâm hăng say chơi đùa, mắt ánh lên đầy trìu mến.
Lãnh Tuyền hôm nay mặc thường phục nhẹ nhàng, tóc cột cao đơn giản. Y không thích ồn ào nhưng lại bị một thứ mới lạ hấp dẫn — kem que. Một đứa trẻ cầm kem chạy ngang, để lại mùi sữa ngọt ngào trong không khí. Y liền mua một cây, tò mò đưa lưỡi liếm thử.
“Lạnh…” — Y giật mình, cả người run lên một cái như bị gió đông thổi trúng. Gương mặt y nhăn nhó như mèo bị dội nước lạnh. Một cảnh tượng quá mức đáng yêu khiến không ít người đi đường dừng lại nhìn, có người che miệng cười, có người đỏ mặt. Vô Bạc đứng cách đó không xa, vừa thấy cảnh ấy liền bất giác nuốt ực một ngụm nước bọt, cổ họng khô khốc, tay nắm chặt lấy thanh kiếm bên hông để trấn định.
Ở đâu có Lãnh Tuyền và Vô Bạc, ở đó có đám đông xôn xao. Nhất là mấy cô nương, cứ chỉ trỏ Vô Bạc mà phấn khích gào lên:
“Trời ơi đẹp quá, người kia là ai vậy?”
“Người bên cạnh như tiên hạ phàm luôn ấy, họ là một đôi hả?”
“Không không, phải là ta với họ mới đúng nhaaa!!”
Luyến Nhi đứng cách đó vài bước, tay cầm quạt giấy nắm chặt đến trắng bệch. Mắt cô ta trừng trừng nhìn đám đông vây quanh hai người nam nhân khiến tim gan cô như bị ai cào xé. Tức đến mức suýt gãy quạt.
Ngay lúc ấy, A Tâm từ xa thấy Lãnh Tuyền liền phấn khích như thấy kho báu. Cô lập tức nhảy dựng lên, gọi to:
“Chủ nhân! Mau lại đây chơi trò phi lao nè!”
Không đợi y đồng ý, cô đã kéo tay y chạy một mạch về phía trò chơi. Dân làng cười vui, người vỗ tay, người cổ vũ. Lãnh Tuyền vốn lười biếng, lại bị ánh mắt sáng rực của A Tâm dụ dỗ thì mềm lòng, gật đầu một cái rồi nhập cuộc. Mỗi lần y phi lao, tên lao ra không lệch một ly, trúng vào ô điểm cao nhất khiến người xem la ó cổ vũ.
Tổng cộng y phi được tận 66 phiếu, trở thành người có số phiếu nhiều thứ nhì sau A Tâm. Hai người càn quét tất cả các gian trò chơi, gần như oanh tạc lễ hội.
Khi đến giờ tổng kết, người dẫn lễ nghiêm túc bước lên bục cao, hô lớn:
“Người có nhiều phiếu nhất… chính là Luyến Nhi cô nương với 380 phiếu!”
Cả đám đông xôn xao. A Tâm trố mắt hét lên:
“Hả?! Sao có thể?! Ta chơi hết tất cả trò luôn mà chưa thấy cô nương này lần nào!”
Lão chủ hội vuốt râu cười hòa giải:
“Luyến Nhi cô nương tuy chơi ít, nhưng mỗi lần đều trúng ô đặc biệt, lại từng nhiều lần đóng góp cho lễ hội, được tặng thêm phiếu.”
A Tâm tức đến đỏ cả mặt:
“Nè nè! Đã chơi là phải công bằng, ta chơi đàng hoàng từng trò mà còn thua tới 2 phiếu là sao?!”
Mọi người xung quanh cũng bắt đầu xầm xì bàn tán, nhiều người rõ ràng chứng kiến A Tâm và Lãnh Tuyền chơi không ngơi nghỉ. Không khí bắt đầu nghiêng về phía A Tâm.
Ngay lúc ấy, Lãnh Tuyền khẽ nhét vào tay A Tâm 6 tấm phiếu rồi thản nhiên nói:
“Hồi nãy ta mua kem được tặng, ngươi cầm lấy.”
A Tâm mắt sáng rỡ, lập tức giơ phiếu ra:
“Ta đếm thiếu rồi! Đây nè!”
Lão chủ hội và Luyến Nhi cứng họng. Dân làng vỗ tay reo hò, không khí sôi động hơn bao giờ hết. A Tâm chính thức thắng cuộc, cô kéo Dương Hạo treo tên mình lên cây chiến thắng giữa tiếng hô vang của mọi người.
Lãnh Tuyền đứng nhìn, ánh mắt cong cong như cười. Y quay sang tìm Vô Bạc… nhưng người đâu mất rồi?
Y đảo mắt một hồi mới thấy Vô Bạc đang ngồi một mình trong một góc vắng, lưng dựa tường, ánh mắt mông lung. Lãnh Tuyền bước tới, chìa que kem mới mua ra:
“Này, ăn không?”
Vô Bạc liếc y, không nhận, chỉ mím môi, gương mặt đầy do dự. Lãnh Tuyền nhíu mày, tự mình ăn một miếng rồi hỏi:
“Đệ bị gì đấy? Trông như thất tình ấy.”
Vô Bạc vẫn không nói. Đôi mắt sâu thẳm chỉ nhìn y chằm chằm như muốn nuốt trọn lời nào đó. Lãnh Tuyền bắt đầu thấy khó chịu.
“Hừ, không nói thì thôi.”
Y quay đi nhưng vừa bước một bước liền ngã quỵ xuống, cả người mềm nhũn.
Vô Bạc hoảng hốt lao đến đỡ lấy y:
“Lãnh Tuyền!!”
Ai ngờ y mở một mắt, cười:
“Giả vờ thôi.”
“huynh—!!” — Vô Bạc tức giận nhéo má y một cái.
Bỗng hắn hít sâu, nghiêm túc nói:
“Ta… mất trong trắng rồi.”
Lãnh Tuyền trợn mắt:
“Hở??”
Vô Bạc cúi đầu kể:
“Sáng dậy... phát hiện áo choàng của cái cô Luyến gì đó trên giường. Ta không nhớ gì đã làm gì, nhưng thế này... sao dám thành thân với huynh nữa…”
Hắn lại xụ mặt:
“Giờ... lại để người khác chạm vào rồi…”
Lãnh Tuyền bất lực. Đang định bỏ đi, thì…
Vô Bạc ôm chặt lấy y từ phía sau, môi kề sát tai thì thầm:
“Nếu ta bẩn rồi… thì huynh… làm ta sạch lại đi.”
“Ngươi ——!” — Lãnh Tuyền chưa kịp phản ứng thì đã bị vác lên vai như bao gạo. Vô Bạc lôi thẳng đến thanh lâu, mặt không đỏ, tim không loạn.
Dọc đường mấy cô nương thấy thế la hét cười rộ lên. Có người còn trêu:
“Ê ê đưa vào phòng đôi nha!!”