Chương 68: Ký Ức Một Đêm, Lời Không Nói Thành

Lãnh Tuyền chẳng hiểu vì sao lại bị Vô Bạc kéo thẳng vào một thanh lâu giữa ban đêm, nơi mà y cả đời chưa từng bước chân đến, nay lại bị người ta vác lên như thể bao tải gạo.

Vô Bạc tiện tay ném cho trưởng quầy một thỏi vàng to đùng khiến bà ta sáng rực mắt, miệng còn chưa kịp hỏi han thì hắn đã cười cợt:

“Cho một phòng tốt nhất. Khách quý cần nghỉ ngơi.”

Nói rồi, chẳng đợi ai trả lời, hắn cứ thế vác Lãnh Tuyền thẳng lên lầu hai, bước vào căn phòng xa hoa nhất. Vừa vào, hắn đặt y lên giường, còn chưa kịp để y phản ứng thì gương mặt đã cúi sát xuống.

Ánh mắt Vô Bạc ánh lên một thứ tình cảm khó nói, gần như là khát vọng đã kìm nén quá lâu. Nhưng…

Ngay khi môi hắn chỉ còn cách y một tấc, bàn tay lạnh mảnh đã đưa lên chặn lại.

Đôi mắt của Lãnh Tuyền nhìn hắn, bình tĩnh đến mức khiến người ta nghẹn thở.

“Không được.”

Hắn chỉ kịp hôn nhẹ lên lòng bàn tay y — một cái chạm thoáng qua nhưng mang đầy ý niệm cố chấp.

Tưởng đâu thế là hết, nhưng bàn tay Vô Bạc lại bắt đầu làm loạn, luồn qua lớp vải như tìm đường về chốn mộng. Lãnh Tuyền đỏ mặt nhưng không hét lên, chỉ nghiêng người tránh đi, để mặc hắn luống cuống trong vẻ vụng về.

Ngay lúc không khí vừa trở nên kỳ lạ, cánh cửa bỗng bật mở.

Luyến Nhi, người vừa đến tìm Vô Bạc, đã đứng đó từ bao giờ. Cô trông thấy tất cả — ánh mắt đắm đuối, bàn tay siết chặt, và… gương mặt Lãnh Tuyền vừa xấu hổ vừa bối rối.

Cô khựng lại một lúc lâu, tim như rơi xuống vực.

“Chuyện tối đó… là gì?” – Vô Bạc hỏi mà không buồn quay lại.

Luyến Nhi cắn môi, đôi mắt ngấn nước:

“Tối đó không có gì cả! Ta chỉ… chỉ là vô tình để quên áo thôi!”

Giọng nói run rẩy như muốn khóc.

Nghe vậy, Vô Bạc cười rạng rỡ, quay sang lay nhẹ cánh tay Lãnh Tuyền:

“Nghe thấy chưa? Không có gì cả! Lãnh Meo Meo, ta không có lỗi nha!”

Nhưng y chỉ lườm hắn một cái sắc lẹm, rồi đẩy mạnh ra.

“Huynh làm sao vậy?” – Hắn luống cuống gọi với theo.

Lãnh Tuyền bước ra cửa, nhưng chưa đi được vài bước đã bị Vô Bạc kéo lại.

“Huynh giận ta à? Ta... ta chỉ là muốn đùa một chút thôi…”

Lãnh Tuyền quay đầu, giọng lạnh nhưng lẫn chút tổn thương:

“Đệ đã hứa với A Tâm sẽ không bắt nạt ta mà, tên vô sỉ kia.”

Vô Bạc lập tức cúi đầu, tỏ vẻ hối lỗi, dáng vẻ chẳng khác gì đứa trẻ bị bắt quả tang ăn vụng. Hắn chìa vai ra trước mặt y:

“Được rồi, huynh đánh ta đi…”

Y không nói gì, chỉ phồng má, dùng đầu vai huých mạnh vào tay hắn một cái khiến Vô Bạc kêu đau oai oái.

Cảnh tượng ấy rơi trọn vào mắt Luyến Nhi.

Tiểu thư cao quý, được vạn người theo đuổi, từ trước đến nay luôn được nâng niu như ngọc. Cô chưa từng trải qua cảm giác bị bỏ rơi, càng chưa từng thấy người mình để tâm tình tứ với kẻ khác như vậy.

Trái tim như bị bóp nghẹt. Cô siết chặt tay, và rồi—

“Ngươi thật quá đáng!” – Luyến Nhi hét lên, giọng lạc đi vì giận.

Cùng lúc đó.

Tại khu chợ phía nam thành, nơi tiếng rao bán lẫn tiếng cười đùa vang lên rộn ràng, A TâmDương Hạo sóng vai bước đi giữa dòng người tấp nập.

Dương Hạo ôm mấy túi đồ lỉnh kỉnh, vừa đi vừa cười khổ:

“Ta chưa từng xách đồ cho ai, ngoại trừ A Tâm cô nương.”

A Tâm cầm một xiên kẹo hồ lô, đưa lên miệng cắn một cái, không thèm liếc hắn lấy nửa mắt:

“Ngươi có xách thêm mấy đời nữa cũng chưa chắc lọt được vào mắt bổn cô nương.”

Dương Hạo cười, lắc đầu:

“Lâu lâu được đi dạo cùng muội, để ta xách bao nhiêu cũng đáng.”

A Tâm nghe thế thì mím môi, đôi mắt long lanh đảo quanh, như đang ngẫm nghĩ điều gì.

Bất chợt, cô dừng bước, xoay người đối diện Dương Hạo, ánh mắt trở nên nghiêm túc đến bất thường.

Dương Hạo ngơ ngác nhìn, chưa kịp mở lời thì—

A Tâm đưa tay chống hông, môi cong lên kiêu kỳ:

Bổn cô nương, Lãnh Nguyệt Thần, nay chính thức đồng ý gả cho Dương Hạo nhà ngươi!

...

Tiếng ồn ào trong chợ như bị chặn đứng bởi một đạo sét ngang trời.

Dương Hạo chết trân trong vài giây, mắt mở to như thể không tin vào tai mình.

“Thật... thật sao!?” – hắn run run hỏi lại, cả người lảo đảo như sắp té xỉu vì sốc hạnh phúc.

A Tâm vờ như ngáp một cái, giọng lơ đễnh:

“Chỉ cần sau này ngươi không phản bội, không bỏ rơi ta, thì đời này ta sẽ... cho ngươi được nuôi ta cả đời.”

Chưa kịp dứt lời, Dương Hạo đã nắm lấy tay A Tâm thật chặt, ánh mắt sáng rực như sao trời, miệng cười đến ngu ngơ:

“Ta thề, ta hứa, ta… ta vui tới mức muốn bay lên trời rồi đây này!”

Hắn xoay một vòng ngay giữa phố, vừa la hét vừa cười như điên như dại, khiến người đi đường ngoái lại nhìn không thôi.

A Tâm đỏ mặt, kéo tay hắn lại:

“Ngươi điên thật à?! Mất mặt chết đi được!”

Nhưng đôi mắt cô khẽ cong lên, một nụ cười nhẹ như gió xuân thoáng qua, rồi lại biến mất như chưa từng xuất hiện…