Chương 70: Lời Hứa Trước Trăng

Đêm pháo hoa chưa dứt, A Tâm quay sang Lãnh Tuyền, giọng nhỏ nhẹ nhưng rõ ràng:

“Chủ nhân… ta đã đồng ý gả cho Dương Hạo rồi…”

Cô gái nhỏ cố giấu vẻ ngượng ngùng, cứ như đang… thông báo với phụ huynh.

Nhưng sau đó, ánh mắt cô lại tha thiết hơn:

“Dù vậy, ta vẫn muốn được ở bên chủ nhân… nếu ngài không chê ta phiền...”

Lãnh Tuyền sững người.

Y không đáp lại ngay. Ánh mắt hơi đỏ, như có gì đó vừa vỡ ra trong tim.

Y biết… kiểu gì cũng đến ngày này, chỉ là không ngờ lại sớm như thế.

“Ngươi đáng lý phải nói sớm với ta một tiếng.”

Giọng y khàn đi một chút, nhưng vẫn giữ bình tĩnh như thường.

Rồi y khẽ thở dài, gật đầu:

“Được. Hôn lễ của ngươi… sẽ là hôn lễ long trọng nhất tam giới.”

“Dương Hạo.”

Lãnh Tuyền quay đầu liếc hắn, ánh mắt vừa uy nghi vừa lạnh lẽo:

“Ngươi đó. Sau này phải yêu thương nha đầu nhà ta đấy.

Để ta mà biết ngươi phụ nó…”

Một tiếng "rắc" khẽ vang lên — chiếc ly sứ trong tay y nứt toác ra không chút linh lực nào.

“…ngươi chết chắc.”

Dương Hạo không hề e sợ, ngược lại còn vững vàng nhìn thẳng vào mắt y:

“Ta không cần ai nhắc ta phải yêu thương muội ấy. Từ lúc gặp A Tâm… ta đã biết, kiếp này, chỉ cần muội ấy là đủ.”

Không khí có chút lắng đọng, nhưng ấm áp lan ra như những làn pháo hoa cuối cùng giữa trời đêm.

Lãnh Tuyền nhân cơ hội đó, nhẹ nhàng nói:

“A Tâm. Ta còn một chuyện… muốn nói. Vô Bạc—hắn… chính là Bạch Thanh.”

“CÁI GÌ!!”

A Tâm bật dậy, nhảy cẩng lên như trẻ nhỏ, chạy tới Vô Bạc, sờ tới sờ lui mặt hắn:

“Thật sao!? Tốt quá rồi!! Trời ơi!! Là huynh thật sao!? Vô Bạc là Bạch Thanh thiệt luôn hả trời ơi trời ơiiii!”

Vô Bạc bị cô lay tới độ gần như chóng mặt, đành nhăn nhó né tay cô gái nhỏ, nhưng khóe môi lại cong lên không ít.

Sáng hôm sau.

Lãnh TuyềnVô Bạc rời khỏi trấn nhỏ, bay về Thiên Giới.

A TâmDương Hạo thì ở lại, tiếp tục ở bên sư thúc Dương Hạo, chuẩn bị cho tương lai.

Vừa về đến Thiên Cung, Lãnh Tuyền lập tức yết kiến Thiên Đế, báo cáo:

“Vụ ‘Quỷ Tân Nương’ chỉ là giả. Không có ai thực sự dâng tân nương cho giới Quỷ cả. Là một kế ly gián.”

Thiên Đế trầm mặc gật đầu, để y tự điều tra tiếp.

Không chần chừ, Lãnh Tuyền đến chỗ Túc Ảnh – nơi hai ông tướng đang… đấu khẩu.

“Lão già cổ lỗ sĩ!” “Tên ranh con vô lễ!”

Vô BạcTúc Ảnh cứ như kẻ thù truyền kiếp, không ai chịu nhường ai.

Trẻ chẳng kính già, già không yêu trẻ.

Lãnh Tuyền bước vào, hai người đành nín thinh trong 1 giây hiếm hoi.

“Ai là kẻ ám sát trưởng môn Thiên Cảnh Tông?” – Y hỏi.

Túc Ảnh đáp không chần chừ:

“Theo điều tra của ta và Kha Vũ, thủ phạm là Thiên U Mị Cảnh – chủ nhân Huyết Ảnh. Mục đích? Chưa rõ.”

Vô Bạc siết chặt tay:

“Chắc chắn có liên quan đến tên cẩu Dạ Hàn kia.”

Túc Ảnh gật đầu nghiêm nghị.

Vô Bạc bỗng đập bàn đứng dậy:

“Ta muốn điều tra vụ án năm xưa của Bạch Nhậm Dư!”

Lãnh Tuyền lập tức ngăn lại:

“Không được. Chuyện đời trước không thể tùy tiện chạm vào, không có thẩm quyền điều tra, đệ muốn báo thù ta hiểu… nhưng lúc này chưa phải lúc.”

Túc Ảnh nhíu mày, rồi khẽ cười khan:

“Các ngươi điều tra thì điều tra, ta sẽ che giấu giúp. Coi như… lão già này có chút lương tâm.”

Vô Bạc nhếch mép, nhướng mày trêu tức:

“Hừ, coi như ông biết điều.”

Túc Ảnh tức muốn nổ gan, cầm quạt định đập hắn nhưng bị Lãnh Tuyền kéo đi mất.

Trên đường rời khỏi điện.

Lãnh Tuyền chậm rãi nói:

“Việc đời trước, dấu vết bị xóa sạch rồi. Có điều tra cũng vô ích.”

“Hay là… ta đi tìm loại khói trắng lần trước, giúp đệ khôi phục thêm ký ức?”

Vô Bạc khựng lại:

“Không cần. Loại khí đó… của một con quỷ, nó chỉ khiến ta chìm đắm trong ham muốn mãnh liệt… mà chẳng nhớ lại được gì. Ảo cảnh nó tạo ra, toàn là dối trá.”

Lãnh Tuyền nhíu mày:

“Phải rồi… Quỷ Tì Bà. Hôm đệ rơi vào ảo cảnh, ta đã thấy cô ta.”

Vô Bạc nheo mắt:

“Ta biết. Ả có một nha hoàn từng đồng sinh với mình khi còn sống. Thế nên giữa việc để ta bị thương và bảo vệ người kia, huynh nghĩ ả chọn cái nào?”

Lãnh Tuyền đột nhiên nhìn thẳng hắn, hỏi nhanh:

“Không lẽ là do… chiếc mặt nạ của đệ? Từ khi nó văng ra… đệ đã nhớ lại mọi thứ?”

Vô Bạc cũng giật mình.

Cả hai đồng thời sững người.

Lãnh Tuyền không nói không rằng, xé phăng vạt áo hắn ra.

Trên da thịt Vô Bạc, nơi từng có một ấn chú dày đặc, giờ đây—vết ấn đã mờ đi thấy rõ.

Cả hai cùng trợn mắt.

“Vết ấn đang tự biến mất... Nhớ lại không cần đến khí của Quỷ Tì Bà nữa. Mà là... gì?”

“Là do ta... đã bắt đầu thật sự sống lại kiếp này?”

Chương sau: Sự thật phía sau chiếc mặt nạ – Trận chiến với Thiên U Mị Cảnh bắt đầu!