Dưới Âm giới, Hắc Sát hỗn loạn.
Từng nhóm quỷ tụ lại, mắt đỏ ngầu, nanh vuốt lộ ra như muốn xé nát bất cứ kẻ nào dám ngồi lên ngai vàng trống rỗng đã bao lâu của Vô Bạc. Ngai vàng ấy, một thời là biểu tượng bất bại, giờ lại trở thành miếng mồi ngon khiến cả Hắc Sát rúng động. Không có chủ nhân, kẻ mạnh lên tiếng.
Đúng lúc đó, bầu không khí chợt lạnh xuống, từng tiếng rít ghê rợn vang lên từ khoảng không tối đen. Đám quỷ Hắc Sát còn chưa kịp hiểu chuyện gì thì Thiên U Mị Cảnh, cùng với Ngũ Đại Ma Sát và bầy quỷ hình thù gớm ghiếc đã ào tới như thủy triều. Không kèn không trống, trận phục kích kinh hoàng nổ ra khiến đất trời Hắc Sát run rẩy.
Các quỷ cấp cao thủ hạ cũ của Vô Bạc bị đánh trọng thương nặng nề. Quỷ Tì Bà và Độc Y Quỷ liều mạng thoát ra từ đống đổ nát. Họ muốn đi tìm Vô Bạc, nhưng biết tìm ở đâu khi chủ nhân tựa như đã biến mất khỏi tam giới?
Trong khi đó, tại Thiên Giới, Vô Bạc và Lãnh Tuyền vẫn chưa hay biết gì về biến động ở Hắc Sát. Họ đang ở Tàng Thư Các, nơi Lãnh Tuyền vừa tìm ra ấn chú cổ đại của Thiên Đế đời trước trong một quyển bí lục đã mục nát theo thời gian.
Y đem đối chiếu dấu ấn đó với dấu trên ngực Vô Bạc.
Không giống.
Dù là đời này hay đời trước, nếu nhìn kỹ sẽ thấy sự khác biệt mơ hồ. Lãnh Tuyền nhíu mày, sắc mặt không tin nổi. “Kỳ lạ thật… không lẽ… đệ không phải người bị nguyền ấn từ Thiên Đế?”
Vô Bạc bình thản nói: “Trước kia có lần tắm, ta thấy dấu ấn đó nhạt đi đôi chút, nhưng sau đó vẫn giữ nguyên như vậy mãi. Không thay đổi gì nữa.”
Nghe vậy, Lãnh Tuyền chợt nhớ lại chiếc giường đêm Huyết Nguyệt, nơi những chiếc chuông bạc từng rơi rụng giữa cơn ảo giác hỗn loạn. Linh quang lóe lên trong mắt y.
“Cởi hết chuông bạc ra. Kể cả y phục cũng vậy.”
Vô Bạc: “…Huynh đùa à?”
Lãnh Tuyền lườm: “Đệ sợ ta ăn đệ chắc?”
Vô Bạc hừ khẽ, rồi cởi bỏ tất cả, bước vào bồn tắm giữa phòng. Nước ấm tỏa khói nhẹ, ánh sáng linh thạch lập lòe phản chiếu lên làn da trơn bóng, rắn chắc của hắn. Quả nhiên, dấu ấn trên ngực đang nhạt dần đi, rõ rệt hơn bao giờ hết.
Đằng sau bức bình phong, Lãnh Tuyền không nói gì.
Một lúc sau…
Cạch — cánh cửa nhỏ sau bình phong mở ra, y thong thả bước vào, áo choàng trắng kéo dài chạm sàn, đôi mắt ánh lên tia nhìn lạnh nhạt.
“Huynh vào đây làm gì!?”
“Chải đầu cho đệ.” Y đáp thản nhiên, tay cầm lược gỗ đào bắt đầu chải tóc cho Vô Bạc. Những sợi bạc lẫn trong đen, thứ này không bình thường chút nào. Nhưng y không gỡ vội, chỉ cúi xuống, ánh mắt chăm chú nhìn lồng ngực rộng lớn trước mặt.
“Huynh... làm gì vậy?” – Vô Bạc khựng lại, lưng thẳng đơ.
“Ngậm miệng.” – Lãnh Tuyền hạ giọng, tay y đặt lên ngực hắn, vận linh lực thi triển Vọng Niệm Chi Quang – một thuật xem xét dòng chảy linh lực trong Thức Hải.
Trong khoảnh khắc, ánh mắt Lãnh Tuyền chấn động.
“…Không thể nào…”
Thức Hải Vô Bạc ẩn tàng một luồng linh lực cổ xưa, thuần túy và mạnh mẽ—là khí tức của Thiên Đế đời trước!
Vô Bạc cũng cảm nhận được điều gì đó. Ánh mắt hắn tối sầm: “Chuyện quái gì đang xảy ra vậy…”