Chương 72: Sự Hy Sinh Câm Lặng

Lãnh Tuyền đứng bất động giữa làn sương mỏng, ánh mắt vẫn còn dán chặt vào nơi linh lực kỳ lạ kia phát ra từ Thức Hải Vô Bạc. Sắc mặt y dần trở nên nghiêm trọng.

Là khí tức của Thiên Đế đời trước… tuyệt đối không thể nhầm lẫn.

Lãnh Tuyền lui ra một bước, ánh mắt lóe lên hoang mang lần đầu tiên sau triệu năm.

“Chuyện này… không thể đơn giản là trùng hợp.” Y thì thầm.

Vô Bạc khẽ nhíu mày.

“Ngươi nghĩ ta có quan hệ gì với Thiên Đế đời trước sao?”

Y không đáp. Môi mím chặt.

Ngay lúc ấy, cơn đau ập tới như sóng thần—Vô Bạc ôm đầu, gằn giọng, cả người run rẩy.

Ký ức hỗn loạn trỗi dậy.

Một cô gái đứng trước gốc đào tuyết, váy trắng bay bay, mỉm cười dịu dàng như trăng xuân. Hắn ngỡ ngàng nhìn nàng…

Đoạn tiếp theo—Thiên Đế đời trước toàn thân máu me, gương mặt dịu dàng ôm chặt hắn vào lòng, thì thầm gì đó hắn nghe không rõ.

Rồi bóng lưng cao lớn đầy khí phách quay đầu bỏ chạy—không phải vì yếu đuối mà vì bất lực.

Cha bị đẩy xuống Tru Tiên Đài.

Mẹ bị kẻ khác làm nhục, máu chảy tràn cả sân điện.

Còn hắn… bị ghim vào cổng thành Hắc Sát suốt hai mươi năm, như một vật hiến tế sống.

Toàn thân Vô Bạc run lẩy bẩy, hắn lảo đảo rồi nhào tới ôm chặt lấy Lãnh Tuyền, siết đến mức trên cánh tay y hằn lên vết đỏ rớm máu.

Lãnh Tuyền thoáng chấn động… nhưng không nhúc nhích.

Y không đẩy hắn ra.

Không lạnh lùng. Không mỉa mai như thường lệ.

Chỉ im lặng.

Tựa như cho phép hắn tựa vào, bấu víu, dốc hết tàn dư sinh mệnh vào vòng tay y để chống lại tất cả những vết thương vô hình trong tâm trí.

Một lúc sau, Vô Bạc bình tĩnh lại. Đôi mắt hắn đỏ hoe, ngập nước, đầy uất nghẹn. Hắn ngẩng lên nhìn y.

“Huynh không biết đâu, Lãnh Tuyền… những gì ta đã sống… không phải là sống…”

Lãnh Tuyền không đáp, chỉ lặng lẽ cúi đầu, khẽ đưa tay lau mồ hôi trên trán hắn.

Có lẽ… những gì Vô Bạc trải qua còn kinh khủng hơn y tưởng.

Một kẻ như hắn, gánh bao nhiêu oán hận, bị giày vò giữa nhân – thần – quỷ, ấy vậy mà vẫn có thể sống sót đến ngày hôm nay.

Lãnh Tuyền nhìn sâu vào mắt hắn, chậm rãi nghĩ:

Hai tâm hồn tổn thương… đang bù đắp cho nhau.

Tại Thần Y Cốc – vùng đất bị phong tỏa.

Bên trong căn phòng ngập mùi thuốc, Nally rốt cuộc đã tỉnh lại sau nhiều ngày hôn mê.

Cặp mắt hắn đỏ rực, như chưa từng được ngủ. Hắn gần như bật dậy, cắn mạnh đầu ngón tay, máu nhỏ ra không ngừng.

Trên tờ giấy bên cạnh, hắn bắt đầu viết—một cách điên cuồng.

Mọi thứ hắn biết. Những gì hắn từng thấy. Sự thật về huyết hệ Vô Bạc. Cái tên “Thiên Đế tiền nhiệm” lặp đi lặp lại như ám ảnh.

Ngay lúc hắn vừa viết xong—

Một bóng người lặng lẽ xuất hiện từ bóng tối.

Đó là vị thần y già của Cốc—nhưng ánh mắt trống rỗng. Một cổ trùng bé xíu bò từ khóe miệng ông ta xuống cổ. Thiên U Mị Cảnh đã thành công.

Lão thần y bước tới, tay giơ lên bóp chặt lấy cổ Nally. Xương kêu răng rắc.

Nhưng Nally không hề kháng cự.

Hắn chỉ cuộn tròn tờ giấy, rồi bất ngờ nhét vào miệng mình, nuốt xuống.

Lão thần y gầm lên, dùng toàn lực siết cổ hắn—xương gãy, máu trào ra mũi miệng.

Nhưng Nally chỉ nhắm mắt lại… môi vẫn cười.

Cái chết… đổi lấy một bí mật.