Chương 73: Nước Mắt và Lời Thề

Túc Ảnh lặng lẽ bước qua từng bậc đá rêu phong nơi chân núi đã gắn bó cả đời ông.

Vừa đặt chân đến bậc cuối, Cương Tuấn từ trong cốc vội vã chạy ra.

“Sư phụ! Người về rồi!”

Túc Ảnh nhìn cậu học trò nhỏ, trong ánh mắt tràn ngập thương yêu nhưng cũng đầy trăn trở. Ông đặt tay lên vai Cương Tuấn, giọng trầm hẳn xuống.

“Tiểu Tuấn à… ta đột nhiên có một linh cảm không lành chút nào hết.”

Cương Tuấn hơi sững người, chưa kịp hỏi gì thì Túc Ảnh đột ngột vỗ mạnh vai cậu một cái.

“Ta chưa từng sai khi linh cảm về điều gì… lần này cũng không ngoại lệ. Tiểu Tuấn, ta phụ lòng Lãnh Tuyền rồi.”

Cậu trợn tròn mắt, “Sư phụ, người nói gì vậy?”

“Vào phòng… dưới gầm giường ta có một chiếc hộp sắt, lấy ra đây.”

Cương Tuấn vẫn chưa hiểu, nhưng bản năng mách bảo cậu không được cãi lời lần này.

Cậu chạy vào, lục lọi rồi đem ra chiếc hộp. Bên trong là một cuốn bí kíp nhuốm màu thời gian và một thanh kiếm ngắn ánh bạc nhưng chấn động tâm thần.

Túc Ảnh không nói nhiều. Ông đặt tất cả lên tay Cương Tuấn, ngón tay siết chặt như muốn truyền trọn tinh thần mình vào lòng bàn tay đứa trẻ.

“Ta giao lại tất cả cho con. Phải học. Dù có ngu, cũng phải học cho bằng được.”

“KHÔNG!” — Cương Tuấn hét lên, tay run run. “Sư phụ… Lãnh Tuyền sư phụ đã bỏ con đi rồi… giờ người cũng… cũng muốn bỏ con sao?”

Đôi mắt cậu hoe đỏ.

Nhưng Túc Ảnh không trả lời. Ông chỉ quay lưng, vung tay một cái—Chân núi bị một lớp phong ấn mạnh mẽ bao phủ hoàn toàn.

Không để lại bất kỳ lời dặn nào.

Ông, đã quyết định lên Thiên Giới.

Tại Cốc Hoa Điện – nơi A Tâm và Dương Hạo đang chuẩn bị cho hôn lễ.

Khắp nơi là đèn lồng đỏ treo cao, hoa tươi sắp theo từng vạt rực rỡ.

A Tâm đang cười khúc khích bàn về bánh cưới thì Sư Thúc đột ngột xuất hiện.

Sắc mặt ông trắng bệch.

“Sư thúc? Người sao vậy?” — Dương Hạo lo lắng hỏi.

“Ta… ta vừa cảm nhận được khí tức của Túc Ảnh.” — Giọng ông run nhẹ.

“Sao ạ?” — A Tâm giật mình.

Ông cụ đưa tay vuốt râu, mắt nheo lại.

“Hoãn hôn sự lại. Ngay lập tức.”

Hai đứa cùng sửng sốt: “Sao lại...?”

“Bởi vì…” — Ông nghiến răng, nói chậm rãi như dằn từng chữ:

“Một trận hỗn chiến… kinh thiên động địa nhất lịch sử… sắp sửa bắt đầu.”

A Tâm thẫn thờ. Trong lòng cô hiện ra hình ảnh Lãnh Tuyền — lạnh lùng, độc miệng nhưng luôn kiên cường đến tận cùng.

“Sư thúc… còn chủ nhân ta thì sao? Ngài ấy có sao không?”

Ông mỉm cười, cố gắng an ủi:

“Tiểu A Tâm à, không sao đâu. Tiểu Lãnh mạnh mẽ như vậy, chắc chắn không sao đâu.”

Nhưng dù nói thế, ánh mắt ông cụ đầy bất an.

Rồi như muốn trấn an cả ba người, ông bắt đầu kể:

“Các con biết không… Lãnh Tuyền, không phải người bình thường. Y được trời đất tạo ra.”

“Là hóa thân của đạo trời.”

“Ngày ấy, sáu huynh đệ ta dựng nên Thiên Giới, Âm Giới, một phần nhờ vào sức mạnh của y. Y tự sáng tạo ra bí kíp, pháp môn, thậm chí cả đạo lý tu luyện mới.”

“Giết được y, chỉ có thể là trời đất.”

Giọng ông nhỏ dần, như đang nói với chính mình. “Ai dám giết y… chính là phản lại thiên đạo. Và sẽ phải chết.”

Lúc này, tại tầng sâu trong Tàng Thư Các.

Lãnh Tuyền đang xâm nhập vào thức hải của Vô Bạc.

Kể từ khi Vô Bạc bắt đầu dần khôi phục ký ức, thể chất của hắn càng lúc càng yếu.

“Đệ phải dừng lại.” – Y lạnh giọng. “Cứ tiếp tục thế này đệ sẽ bị chính ký ức giết chết.”

Vô Bạc ngồi dựa vào lòng y, thở dốc nhưng vẫn cười nhẹ:

“Không. Ta… muốn biết ta là ai. Muốn biết… vì sao ta lại đáng bị cả thiên giới lẫn địa ngục truy sát.”

“Vô ích.”

“Huynh giúp ta… đi mà.”

Y im lặng. Ngón tay khẽ siết lại, môi mím chặt. Rồi bỗng nhiên, y nắm chặt lấy vai Vô Bạc, mắt đỏ bừng tức giận.

Ngươi điên rồi à?!” – Lãnh Tuyền gào lên. “Đợi ngươi khôi phục hết ký ức thì liệu ngươi còn sống nổi để báo thù không hả?!

Giọng y nghẹn lại, nặng như một cú chém xuyên tim.

Vô Bạc không phản kháng. Hắn chỉ cười khổ, mắt ươn ướt, chạm tay mình lên tay y, nhẹ như một cái vuốt ve:

“Ta có chết... cũng phải chết cho rõ ràng. Lãnh Tuyền à, nếu không còn ta... thì ít nhất còn huynh. Huynh báo thù giúp ta nhé.

“Tủm!” — Một tiếng vang khẽ dưới nước, tiếp theo là tiếng sóng vỡ tung.

Lãnh Tuyền không chịu nổi nữa. Y nhảy vào bồn tắm, tay giáng xuống một cú tát mạnh lên mặt Vô Bạc.

Nhưng ta không muốn ngươi chết!!!” – Y gầm lên. “Ngươi chết đi rồi, ta báo thù để làm gì? Để cho ai?!!”

Y giữ chặt lấy gương mặt Vô Bạc, gào thét như phát điên:

“Ngươi mà dám chết thật, thì ta... ta cũng mặc kệ thù hận! Không báo gì hết! NGHE CHƯA?!”

Vô Bạc chết sững. Má trái đau rát, tim còn đau hơn.

Nhưng chính cái đau ấy làm hắn tỉnh ngộ.

Hắn bật khóc, ôm chầm lấy eo Lãnh Tuyền, đầu vùi vào hõm vai y, run rẩy:

“Ta sai rồi… ta sẽ không tìm chết nữa. Ta sống… ta sống để cùng huynh báo thù.”

Lãnh Tuyền không đáp. Chỉ siết chặt bờ vai gầy guộc đang run lẩy bẩy trong vòng tay mình.

Hai con người đó, một kẻ mang thù hận thiên cổ, một kẻ mang quá khứ bị chôn sống trong bóng tối, đang khóc cùng nhau giữa làn nước ấm—nơi duy nhất còn giữ được chút dịu dàng giữa bão tố đang đến gần.

Cả bồn tắm như lặng đi, chỉ còn tiếng nước nhỏ giọt và tiếng thở nghẹn ngào.

Không ai nói gì thêm.

Bởi họ đều biết…

Đêm nay, chính là bình yên cuối cùng trước giông bão.