Túc Ảnh vừa đặt chân lên Thiên Giới, không chọn lối đường chính vào mà lặng lẽ vòng qua Thần Y Cốc. Nơi đây từng là một trong những chốn yên tĩnh nhất, nhưng lúc này lại mang theo một khí lạnh rờn rợn như xác chết chưa phân hủy.
Trong lòng bất an, ông rảo bước đến căn phòng quen thuộc—chỗ Nally dưỡng thương.
Cánh cửa mở ra, một khoảng im lặng đáng sợ nuốt lấy ông. Trên giường, Nally nằm đó, vẫn dáng nằm cũ, nhưng... không còn thở.
Túc Ảnh sững người.
Mỗi lần ông đi qua, ít nhất còn cảm nhận được hơi thở yếu ớt, nhịp mạch mong manh của hắn. Nhưng giờ đây… mạch tắt, linh khí tiêu tan. Cổ của Nally in hằn một dấu trùng cắn sâu độc địa, như ai đó siết cổ hắn bằng chính thứ tà vật kinh tởm nhất.
Ông vội nâng tay bắt mạch, định xem xét linh hồn còn vương lại hay không thì...
“Rẹt!!!” — Một tiếng xé gió khủng khiếp phía sau.
Từ trong góc tối, một tên thần y cổ trùng bị ký sinh toàn thân, mắt trắng dã, nhào đến Túc Ảnh như con thú hoang.
“Khốn kiếp!!!” – Túc Ảnh không kịp dựng pháp ấn, chỉ giơ tay lên đỡ thì…
“ẦM!!” — Một đòn lôi mang từ phía sau đánh văng tên đó ra xa. Tuyết Dao với Thẩm Uyên Lam đồng thời xuất hiện, người thì tung kiếm, người thì đánh chưởng xé gió, giết gọn kẻ tấn công.
Thi thể của hắn run bần bật rồi co giật… từ miệng tuôn ra một con cổ trùng đen sì, đầu có răng nanh bén nhọn.
Túc Ảnh không nói một lời, lập tức bắt cổ trùng vào túi linh chưởng.
“Ta cần nghiên cứu xem đây là loại gì…” – ông nói nhỏ.
Tuyết Dao tiến lại gần thi thể Nally, mắt ánh lên một tia bi ai. Cô vận linh lực xâm nhập vào thể xác hắn một cách cẩn trọng, và… rút ra được một mảnh giấy—ướt đẫm máu và có ký hiệu run rẩy.
Vừa cầm tờ giấy trên tay, cô quay người nói:
“Ta phải đưa cái này cho Thiên Đế ngay lập tức—!”
“Không được.” – Túc Ảnh và Thẩm Uyên Lam cùng ngăn lại.
“Cái gì?!”
Cô sững sờ, ánh mắt mở lớn, nhưng hai người kia chỉ nhìn nhau, gương mặt trầm trọng.
“Có thứ mà Thiên Đế không nên biết… ít nhất là không phải lúc này.” – Thẩm Uyên Lam thở dài.
Cùng lúc đó, ở điện Đại Niên—
Lãnh Tuyền nhẹ nhàng đỡ Vô Bạc lên giường, chỉnh lại chăn đắp cẩn thận. Y nhìn hắn một lúc, ánh mắt dịu dàng khác thường.
Thế nhưng… Vô Bạc bất ngờ vùng dậy.
“Vô Bạc!?” – Lãnh Tuyền hoảng hốt.
“Ta không sao.” – Hắn vội nói, giấu đi một tia sát khí trong mắt. “Chỉ… hơi choáng.”
“Đệ chắc chứ?”
“Ừ.”
Chờ Lãnh Tuyền rời khỏi phòng, Vô Bạc lập tức rút tay khỏi chăn, bước xuống đất. Không một tiếng động.
Hắn đi xuyên qua hành lang thần giới, đến một nơi tối tăm và không người.
Gió lặng. Không khí lạnh.
Vô Bạc dừng lại, lặng lẽ nói:
“Ra đây đi.”
Một bóng đen rón rén bước ra khỏi bóng cây: Độc Y Quỷ, một trong những tên tay sai trung thành của Hắc Sát.
“Chủ thượng…” – Ả cúi đầu. “Thuộc hạ mang tin: Hắc Sát đã bị Huyết Ảnh Cung… tàn sát rồi. Quỷ cấp cao đều chết hoặc bị thương nặng…”
“Ồ?” – Vô Bạc khẽ cười, bước sát lại gần. “Thảm vậy sao?”
Hắn nghiêng đầu, ghé sát tai cô ta, giọng nói trở nên tĩnh lặng như một lưỡi dao:
“Ngươi… cũng biết chọn nơi để nói thật đấy nha.”
Độc Y Quỷ cứng người. Nụ cười của Vô Bạc không ấm áp, mà độc như rắn rết trườn qua da.
Ả quỳ sụp xuống, giọng run rẩy:
“Thuộc hạ… thuộc hạ không cố ý… là vì tình thế cấp bách…”
“Câm.” – Hắn chặn lại bằng một cái phất tay.
“Hắc Sát chết thì chết thôi.” – Vô Bạc nhếch mép. “Một lũ tầm thường chết cũng chẳng đáng tiếc gì…”
Hắn ngước nhìn ả, nở nụ cười nguy hiểm:
“Y Y à, ngươi phản Hắc Sát cùng Quỷ Tì Bà, giờ quay về báo với bổn toạ làm gì?”
Ả tái mặt. Run rẩy.
Vô Bạc xoay người bỏ đi, tay vung nhẹ như phủi bụi:
“Đi mà báo với chủ thượng mới của ngươi ấy. Đừng đến đây xin lòng thương từ bổn toạ.”
Giọng hắn lạnh hơn cả bóng tối:
“Vì cả đời này, điều ta ghét nhất… là bị phản bội.”