Chương 75: Hắc Cổ Huyền Sử

Trong đại điện nguy nga của Thiên Cung, ánh sáng linh khí huyền diệu tỏa ra lấp lánh trên những cột trụ bạch ngọc. Không khí bên trong nghiêm trang đến nghẹt thở, các thượng thần cao cấp của Thiên Giới đều có mặt, gương mặt ai nấy đều trầm mặc. Chủ đề bàn luận hôm nay không hề tầm thường — cuốn Hắc Cổ Huyền Sử, một cổ thư được tương truyền ghi chép toàn bộ lịch sử ẩn mật về thế lực Hắc Sát, bao gồm cả thân phận thật sự của Hắc Sát Chủ và danh tính của thập đại ác quỷ từng một thời khuynh đảo tam giới.

Giữa vô số luồng ý kiến sôi nổi và ngờ vực, Lãnh Tuyền — Dược thần trưởng lão, thượng thần tối cao của thiên giới — bất ngờ bước ra giữa điện. Từng bước chân y đi qua, cả đại điện dường như trở nên yên tĩnh đến mức kim rơi cũng nghe thấy. Y ngẩng đầu, đôi mắt phẳng lặng nhưng ẩn giấu sóng ngầm sâu thẳm, giọng nói lạnh nhạt nhưng vững vàng vang lên giữa hội nghị:

“Việc tìm Hắc Cổ Huyền Sử… để ta đảm nhiệm.”

Không ai phản đối. Ai cũng biết nếu có người đủ năng lực để đi sâu vào vùng cấm tối tăm nhất của thiên giới và tìm ra chân tướng của Hắc Sát, thì chỉ có thể là Lãnh Tuyền. Nhưng chỉ có mình y hiểu rõ, mục đích thật sự của mình không phải là vì thiên giới. Y cần thời gian. Càng kéo dài càng tốt. Chỉ để giữ mạng cho Vô Bạc, kẻ đang bị cả tam giới truy lùng — cũng chính là đệ đệ thất lạc của y, Bạch Thanh.

Cùng lúc đó, tại một góc sân trong của núi Bạch Lộc gần trấn Thanh Khê, A Tâm đi tới đi lui, lòng nóng như lửa đốt. Nàng không thể ngồi yên, linh khí trên người bất ổn khiến một chậu hoa gần đó tự nhiên rụng sạch cánh.

Ngồi cách đó không xa là Dương Hạo, gương mặt hắn nhăn nhó, môi mấp máy như muốn nói điều gì đó rồi lại thôi. Đôi mắt liếc nhìn A Tâm đầy ngập ngừng, nhưng khi nàng quay lại nhìn, hắn liền vội cúi đầu giả vờ chăm chú lau kiếm.

A Tâm liếc hắn một cái: “Ngươi bị gì vậy? Bị trúng độc mà không nói ra hả?”

Dương Hạo đỏ bừng cả mặt, định mở lời thì phía sau vang lên giọng nói quen thuộc và đầy sức sống:

“Hai đứa, lại đây làm sủi cảo đi! Sắp tới Tết rồi đó.”

sư thúc . A Tâm nghiêng đầu khó hiểu, tay vẫn chống nạnh:

“Tết là cái gì vậy?”

Sư thúc bật cười ha hả, tiến lại gần rồi đưa cho nàng một cái khăn lau tay.

“Tết là một loại lễ hội truyền thống ở Hạ Giới, người người đoàn viên, gói bánh, nấu ăn, trang hoàng nhà cửa. Trên Thiên Giới không có nhưng cũng đâu có nghĩa là con không thể thử trải nghiệm. Tiểu A Tâm sống trên đấy lâu rồi, chắc chưa từng ăn sủi cảo Tết, đúng không?”

A Tâm hơi sững người, ánh mắt khẽ trầm xuống khi nhắc đến những điều chưa từng trải qua. Nhưng rồi nàng mím môi, gật đầu mạnh một cái.

“Vậy thì con làm! Dù không hiểu Tết là gì, nhưng nếu làm sẽ khiến lòng nhẹ nhõm hơn một chút thì cũng đáng.”

Nói xong, nàng lon ton chạy lại ngồi xuống bên bàn, tay lóng ngóng bắt đầu gói sủi cảo. Đôi mắt nàng khẽ liếc qua Dương Hạo rồi hất cằm ra hiệu, không quên vỗ vỗ vai hắn:

“Nè, làm cùng đi chứ, ngồi đực mặt ra đó chi vậy.”

Dương Hạo bật cười khổ, cuối cùng cũng ngồi xuống, lòng có chút ấm lại khi nhìn thấy A Tâm nở nụ cười, dù chỉ là một chút giữa loạn thế ngập trời.

Ở nơi sâu thẳm nhất của Thiên Giới, tại Huyết Ảnh Cung, bầu không khí lạnh lẽo đến rợn người. Trong chính điện, một người đàn ông vận huyền bào, đôi mắt thâm độc đang ngồi trên bảo tọa màu huyết dụ. Hắn là kẻ đứng đầu thế lực ngầm mang tên Thiên U Mị Cảnh, kẻ đang mưu đồ thay thế Hắc Sát, chiếm lấy quyền lực tối cao .

Trên ngón tay hắn lấp lánh một chiếc nhẫn vàng, ánh mắt lạnh lẽo không che giấu được vẻ đắc ý. Hắn lẩm bẩm như nói với chính mình:

“Bạc vẫn chỉ là bạc... Làm sao sánh với vàng được.”

Dưới chân hắn, Độc Quỷ YQuỷ Tì Bà — hai ác quỷ từng trung thành với Vô Bạc — nay đã phản chủ, đang quỳ rạp xuống nền đá, ánh mắt đầy phức tạp.

Hắn khẽ gật đầu, đôi mắt ánh lên vẻ thỏa mãn. Cuối cùng, hắn cất lời:

“Đi. Tìm cuốn Hắc Cổ Huyền Sử về đây. Ta muốn để toàn Quỷ Giới — và cả Thiên Giới — thấy rõ bộ mặt thật của Quỷ Chủ Hắc Sát. Để xem Vô Bạc còn trốn chạy được bao lâu…”

Gió âm lãnh cuốn qua Huyết Ảnh Cung, tiếng cười ngạo nghễ của hắn vang vọng như muốn xé toạc cả bầu trời Âm Giới.