Ánh sáng nhẹ nhàng đổ vào đại điện Đại Niên, nơi mà mọi sắc thái của sự yên tĩnh đều được bọc trong linh khí dịu nhẹ. Không khí bên trong tĩnh mịch đến mức có thể nghe thấy tiếng hoa nở.
Vô Bạc — Quỷ Chủ Hắc Sát, kẻ từng khiến tam giới khiếp sợ — lúc này lại đang... cắm hoa. Hắn chọn từng cành một cách tỉ mỉ, chỉnh từng góc nghiêng từng độ nghiêng như đang chăm sóc thứ gì đó vô cùng quý báu. Một cành hoa trắng được cắm nghiêng vừa phải, một cành hồng tím đặt chính giữa như điểm nhấn, toàn bộ bình hoa toát lên một vẻ nhẹ nhàng mà u ám, y hệt chủ nhân của nó.
Cánh cửa điện khẽ mở, Lãnh Tuyền bước vào với dáng vẻ mỏi mệt. Y thả người ngồi xuống chiếc ghế tròn cạnh bàn, tay chống cằm, mắt lười biếng nheo lại như con mèo sắp ngủ trưa.
“Ta nhận nhiệm vụ tìm Hắc Cổ Huyền Sử rồi,” y lười biếng nói, “đệ nói xem, nó ở đâu nào?”
Vô Bạc không ngẩng lên, nhưng khóe môi lại cong lên tinh quái. Hắn xoay nhẹ bông hoa cuối cùng vào đúng vị trí, rồi quay sang Lãnh Tuyền với ánh mắt ngả ngớn:
“Đồng ý cưới ta đi, ta nói.”
Lãnh Tuyền liếc hắn một cái, ánh mắt chứa đầy cảnh cáo nhưng cũng không giấu nổi chút đỏ nơi vành tai. Y không đáp, chỉ duỗi người nằm dài ra bàn, khẽ ngáp một cái thật dài, vô tư như chẳng quan tâm đến trời đất.
Vô Bạc cười khẽ, rồi như nổi hứng, nhẹ nhàng cắm một bông hoa nhỏ lên tóc của y. Nhìn mái tóc trắng dài điểm thêm một đoá hoa hồng, hắn phá lên cười như kẻ điên vui được một trò đùa ngu ngốc.
“Lúc nào rồi mà đệ vẫn còn cợt nhả thế hả…” Lãnh Tuyền lườm hắn, nhưng chất giọng lại mang theo một tia bất lực nhẹ nhàng, không hề thật sự tức giận.
“Xin lỗi xin lỗi xin lỗi! Vị Lãnh meo meo xinh đẹp của ta tha thứ cho kẻ hèn này đi,” Vô Bạc lập tức chắp tay cúi đầu, giả bộ hối lỗi như đang trình diễn một vở kịch.
Hai người còn chưa kịp tiếp tục trò cãi vã thường nhật thì Túc Ảnh đẩy cửa bước vào. Khuôn mặt ông ta như mây đen kéo đến, lạnh lùng như thể vừa chôn một thành phố.
Vô Bạc nhướng mày: “Ơ kìa, ai chọc giận lão già ngài vậy? Mới sáng ra đã như ăn trúng bùa đắng.”
Túc Ảnh không thèm đáp, chỉ liếc hắn một cái rồi ngồi xuống ghế, ánh mắt chuyển thẳng về phía Lãnh Tuyền.
“Ngươi còn nhớ tên tiểu tử tên Nally chứ?”
Lãnh Tuyền suy nghĩ một chút, rồi gật đầu: “À, cái tên nhóc ngạo mạn, lúc nào cũng nói lời khiêu khích ta, phải không?”
“Không đúng đâu,” Vô Bạc chen vào, ánh mắt đầy ý tứ, “Hắn là kẻ đã chứng kiến tình yêu của chúng ta trên long ỷ của ta mà.”
Câu nói khiến Lãnh Tuyền đỏ bừng cả mặt. Y nghiến răng: “Câm miệng!”
Túc Ảnh khẽ ho một tiếng như nhắc nhở hai người kia quay lại thực tại.
“Nghiêm túc lại đi. Tối qua, Nally đã chết. Nguyên nhân là do cổ trùng ăn vào tâm mạch. Trước khi chết, hắn để lại một bức thư máu, chữ viết nguệch ngoạc, nội dung rất khó coi. Ta tới đây nhờ ngươi, Lãnh Tuyền, điều tra về loài cổ trùng này.”
Lãnh Tuyền hơi khựng lại, sắc mặt thay đổi. Mặc dù chẳng mấy thân thiết với Nally, nhưng cái chết kiểu này thì rõ ràng có vấn đề.
“Chết rồi à...” y lẩm bẩm rồi gật đầu, “Được, để ta điều tra cổ trùng. Còn bức thư máu, ông cứ giữ mà nghiên cứu, ta không hứng thú.”
Túc Ảnh không nói thêm gì, gật đầu rồi rời khỏi đại điện, để lại hai người với những suy nghĩ không tên.
Ở khu vực bếp trong căn nhà nhỏ trên núi Bạch Lộc, A Tâm như con sóc nhỏ hí hửng bên đống sủi cảo đầy màu sắc. Mỗi cái được nàng gói lại là một lần nàng nhìn nó với ánh mắt rạng rỡ. Bột dính lên má, tóc xõa lòa xòa, trông nàng như một tiểu tiên trong bếp — vừa hậu đậu vừa đáng yêu.
Thế nhưng, Dương Hạo — tên ngốc ngồi bên — lại cứ mãi đờ đẫn. Hắn cười gượng, rồi lại lặng thinh. Ánh mắt né tránh, chẳng khác gì một kẻ có chuyện giấu giếm.
A Tâm cuối cùng cũng không nhịn được, quay ngoắt lại: “Dạo này ngươi làm sao thế? Không lẽ là... chán ghét ta rồi? Nếu ghét thì nói thẳng ra đi, đừng có cái kiểu miễn cưỡng như vậy.”
Dương Hạo giật mình, ánh mắt hoảng loạn. Hắn vội nắm lấy tay nàng, run rẩy như đang cố đấu tranh với chính mình. Một lúc lâu sau, hắn mới lắp bắp:
“Không phải... không phải ta ghét muội. Ta... ta chỉ... có điều này... cần phải nói.”
A Tâm nhìn thẳng vào mắt hắn, không nói gì. Chính sự yên lặng ấy khiến Dương Hạo càng rối bời hơn. Cuối cùng, hắn hít một hơi thật sâu rồi thốt ra sự thật mà hắn giấu suốt bấy lâu:
“Thật ra... ta là gián điệp do Thiên Đế cài xuống Hắc Sát để tiếp cận Quỷ Chủ... nhưng ta... ta ngốc quá, chưa kịp làm gì đã vô tình gặp được Lãnh Tuyền và muội. Từ đó... ta quên mất nhiệm vụ.”
Hắn ngẩng lên nhìn nàng, ánh mắt đầy lo sợ.
“Gần đây, ta biết đại chiến tiên – ma sắp tới... lòng ta càng thêm loạn. Ta sợ mình sẽ phải rời xa muội. A Tâm... muội còn muốn thành thân với ta không?”
A Tâm không nói gì. Đôi mắt nàng đỏ hoe, ánh lệ long lanh như muốn tràn ra. Rồi bất ngờ, nàng đấm mạnh vào ngực hắn một cái:
“Đồ ngốc... Vậy mà không nói sớm!”
Nói rồi, nàng nhào vào ôm chặt lấy hắn, như thể sợ chỉ cần buông ra, người trước mặt sẽ biến mất.
“Yên tâm đi. Ta sẽ luôn ở bên ngươi. Dù ngươi là ai, dù từng làm gì, ta vẫn sẽ... thành thân với ngươi.”
Tam giới đang dậy sóng, nhưng giữa những âm mưu, phản bội và máu đổ, vẫn còn những người giữ được trái tim thuần khiết của mình.