Chương 77: Người Tạo Cổ, Kẻ Châm Ngòi

Lãnh Tuyền ngồi bên bàn đá lạnh, tay nâng nhẹ lồng kính trong suốt, bên trong là một sinh vật nhỏ bé, ánh xanh tím mơ hồ lập lòe dưới ánh sáng. Ánh mắt y chăm chú như đang chiêm ngưỡng một tác phẩm nghệ thuật.

“Cái gì đây?” — Vô Bạc tiến lại gần, nheo mắt nhìn vào thứ đang ngọ nguậy bên trong, giọng mang chút tò mò.

Lãnh Tuyền mắt sáng lên, môi khẽ nhếch cười, khoanh tay:

“Thi Tâm Cổ.”

Rồi y nghiêng đầu, ra vẻ cao hứng: “Là do ta tạo ra.”

“Cái... cái gì?!” Vô Bạc gần như trợn trắng mắt, tay run rẩy chỉ vào Lãnh Tuyền, miệng há hốc như không thể tin vào tai mình. “Huynh... huynh là đồ điên hả?!”

Lãnh Tuyền bật cười, gạt tay hắn xuống nhẹ nhàng:

“Nó được tạo ra gần vực sát Tru Tiên Đài. Có một loại cỏ tên là Tử Linh Thảo, ta vô tình phát hiện khi tìm dược liệu. Mục đích của ta là để gom thi thể người chết về một vùng, tránh hóa thành cương thi. Nhưng…”

Y cúi đầu nhìn cổ trùng, ánh mắt hơi trầm xuống:

“Nó quá nguy hiểm. Cuốn cổ tịch ta từng ghi chép đã bị Thiên Đế hủy bỏ.”

Vô Bạc gật gù, ra vẻ hiểu chuyện:

“Bên người có một vị thần y mỹ nhân đúng là có ích thật. Huynh xem hộ vài con xác sống của ta nhé?”

Lãnh Tuyền trừng mắt, đáp không khách khí:

“Ta là thần y cứu người, không phải thần độc hại người, đồ vô sỉ.”

“Vậy… thần y ca ca,” — Vô Bạc bỗng áp sát, giọng trầm lại, nguy hiểm hơn thường ngày, “Huynh đoán được ai hạ cổ không?”

Lãnh Tuyền liếc nhìn hắn, bình thản:

“Đệ biết rõ rồi còn hỏi.”

Vô Bạc bật cười, nhưng nụ cười ấy không còn mang vẻ trêu đùa:

“Chuyện này… ngày càng thú vị.”

Hắn ghé sát hơn, gần như thì thầm:

“Huynh từng nói Thiên giới quy tắc nghiêm ngặt. Thế mà lại có cả một đội ngầm đi làm mấy chuyện này. Không biết là ai dung túng ha?”

Giọng hắn nhẹ như gió thoảng, nhưng ẩn chứa sát khí lạnh người. Lãnh Tuyền không đáp. Y nhìn hắn, ánh mắt trở nên phức tạp — chút giễu cợt, chút bất lực và... dường như có cả sự đau lòng.

Vô Bạc đột nhiên đứng thẳng dậy, tiến thêm một bước, để mặt y gần sát cổ hắn.

Lãnh Tuyền không tránh. Thậm chí, y còn khẽ nghiêng cổ lên, như muốn mời gọi... hoặc là khiêu khích.

Khoảnh khắc đó, tĩnh lặng mà mãnh liệt.

Ở bên kia, trong căn bếp nho nhỏ, A Tâm đang xếp những chiếc sủi cảo đều đặn, tay nhịp nhàng, miệng líu ríu hỏi:

“Bao giờ ngươi tính nói với sư thúc ngươi?”

Dương Hạo lắc đầu, cười khổ:

“Thúc ấy có biết... cũng chẳng tin ta đâu.”

“Vậy thì ta nói thay cho!” — A Tâm hăng hái, tay vẫn không ngừng nặn sủi cảo.

Dương Hạo níu tay cô:

“Khoan đã… A Tâm, bây giờ chưa phải lúc. Nếu lỡ kinh động, ta sợ sẽ đánh rắn động cỏ.”

Cô nhìn hắn, ánh mắt kiên định.

“Được. Nhưng ngươi hứa đi, sau này nhất định phải nói cho chủ nhân ta biết.”

Dương Hạo bật cười, xoa đầu cô như một thói quen, ánh mắt hiền lành.

A Tâm đỏ mặt, hất tay hắn ra rồi bỏ chạy, miệng lí nhí:

“Đồ ngốc…”

Sau lưng họ, ông sư thúc chỉ đứng nhìn, miệng mỉm cười lắc đầu.

Tuổi trẻ... đúng là ồn ào mà dễ thương thiệt.