Điện Đại Niên hôm nay không yên ả như thường lệ. Một vị khách không mời mà đến, làm cho không khí vốn tĩnh lặng của nơi này bỗng chốc trở nên nặng nề.
Vị thần già nọ, lần này lại tới với giọng điệu chua ngoa chẳng khác gì đàn bà, như thể cố ý bẻ cong mọi lời nói.
Ông ta khoanh tay, môi mím lại chanh chua:
“Dược Thần, cuốn Hắc Cổ Huyền Sử vẫn chưa có động tĩnh sao? Không phải ngươi thần y rất thông thạo mọi thứ sao, sao lại để người ta phải chờ lâu như vậy?”
Lãnh Tuyền ngồi thảnh thơi, chỉ liếc mắt nhìn một cái, giọng nhẹ nhàng mà lạnh buốt:
“Ngươi rảnh lắm à?”
Ngay lúc ấy, Vô Bạc từ trong bước ra, tay cầm một con dao lớn sáng loáng, khí thế hùng hồn. Hắn xoay xoay con dao như đang nghịch đồ chơi, miệng cười khẩy:
“Có phải ngươi ngứa miệng không? Nếu ngứa thì cứ bảo, ta giúp cắt cho ngươi bớt sồn sồn.”
Thần già kia mặt tái mét. Vô Bạc bước thêm một bước, chậm rãi đánh giá đối phương từ đầu đến chân rồi quay sang nói với Lãnh Tuyền:
“Lãnh Tuyền chỉ liếc mắt một cái, cũng đủ khiến người ta thấy thanh mát cả tâm hồn. Còn ngươi… chỉ cần bước vào phòng là ta thấy cần thắp nhang trấn trạch.”
Lãnh Tuyền nhếch môi, rồi cũng đứng dậy đập bàn, một chân gác lên ghế, giọng lười nhác mà đầy uy quyền:
“À, thì cũng muộn rồi đấy. Mời thần Lò rèn biến về hộ cái nha.”
“Ngươi—!” – thần kia vừa định lên tiếng thì tiếng cười cợt nhả từ đám hầu và Vô Bạc vang lên phá ngang: “Đã yếu thì im mồm vào“, khiến ông ta nghẹn họng, mặt đỏ gay rồi tức tối bỏ đi, chẳng nói thêm được câu nào.
Cánh cửa vừa đóng lại thì Lãnh Tuyền đột nhiên nhíu mày, một tay che miệng, cả người khẽ run lên.
Vô Bạc hoảng hốt:
“Sao vậy?! huynh đau ở đâu?”
Y không trả lời, chỉ nén cơn buồn nôn đang trào lên, sắc mặt trắng bệch.
“Đừng cố nữa,” – Vô Bạc lập tức bế y lên, giọng trầm xuống – “Ta đưa huynh vào trong.”
Hắn đặt y lên giường, vội vã chạy đi rót nước ấm. Mấy nữ hầu bước vào, lo lắng vây quanh. Có một người còn trêu nhẹ:
“Chủ nhân à… trông giống như nữ tử thai nghén vậy đó…”
Lãnh Tuyền trừng mắt liếc một cái, gằn giọng:
“Nói thêm câu nữa là ta cho ngươi biết ‘thai nghén’ ra sao luôn đấy.”
Mọi người cười khúc khích, nhưng không dám nói gì thêm.
Vô Bạc quay trở lại, tay cầm chén nước và một viên kẹo nhỏ, nhẹ nhàng ngồi xuống mép giường:
“Huynh uống đi, ngậm kẹo vào cho dễ chịu. Đây là loại ta từng dùng lúc bị trúng độc nhẹ.”
Lãnh Tuyền chỉ liếc hắn một cái, không nhận lấy, chỉ thở dài mệt mỏi.
“Ra ngoài đi.”
“Nhưng—”
“Ra ngoài.”
Lần này giọng nói có phần nghiêm khắc. Vô Bạc nhìn y một lúc lâu rồi mới lặng lẽ rời khỏi phòng. Đến khi cửa khép lại, căn phòng im ắng chỉ còn lại tiếng thở nặng nhọc và ánh mắt lặng thinh hướng về trần nhà, như đang suy nghĩ về điều gì đó… mơ hồ mà nguy hiểm.