A Tâm ngồi đung đưa đôi chân nhỏ trên mỏm đá cao, phía dưới là cả một biển đom đóm vàng bay lượn như sao rơi.
Cô ngẩng mặt nhìn trời xa xăm, miệng khe khẽ hát. Gió thổi nhẹ, váy hồng lay động như cánh hoa đào giữa mùa xuân.
Dương Hạo từ phía sau bước tới, ánh mắt lo lắng:
“Muội đừng ngồi đó nữa, lỡ ngã thì sao?”
A Tâm bĩu môi, không trả lời, chỉ khẽ đung đưa chân mạnh hơn.
Dương Hạo chần chừ một chút, rồi bất ngờ đưa ra một chiếc nhẫn lấp lánh, đá màu hồng dịu như váy A Tâm đang mặc.
“Ta… ta thích muội.” – hắn nói, giọng run nhưng đầy chân thành.
A Tâm tròn mắt ngơ ngác. Nhưng chưa tới ba nhịp thở, cô đã giơ tay ra ngay, cười rạng rỡ:
“Đẹp lắm… ta rất thích… Dương Hạo huynh.”
Dương Hạo sững người, rồi cười như trẻ nhỏ được kẹo, tay nắm tay A Tâm chặt không rời, như thể nếu buông ra là mất luôn người trong mộng.
A Tâm cười ngại ngùng:
“Sau này… ta không gọi ngươi là ‘ngươi’ nữa đâu. Gọi là… Dương ca nhé.”
Dương Hạo như muốn ôm cả bầu trời. Hắn chạy ngay đi tìm sư thúc để báo tin vui thì A Tâm hét lớn:
“Không được! Dừng lại! Ngượng chết mất!”
Cô gái nhỏ đuổi theo hắn khắp nhà tranh. Hai đứa chạy vòng vòng, đuổi nhau như trẻ con đúng vào đêm giao thừa.
Pháo hoa rực sáng trời đêm, chiếu rọi lên mái nhà tranh đơn sơ.
Ông sư thúc – người luôn cô đơn giữa đông người – ngồi bên bếp lửa, lần đầu tiên trong đời ăn một cái Tết thật ấm.
Ông mỉm cười nhìn đôi trẻ nô đùa, rồi lẩm bẩm:
“Sau này… có khi lại thành cái trại trẻ cũng nên. Mấy đứa nhỏ gọi ‘thúc gia ơi, thúc gia à’… ta chắc vui đến nhảy cẫng cho coi…”
Phía xa, trong góc tối của đêm xuân, lại là một khung cảnh khác.
Luyến Nhi đang ngồi sầu đời trong phòng, mắt đỏ hoe, gò má hốc hác.
Cha cô – tướng quân Luyến Trượng – đi tới, khẽ thở dài.
“Con còn nghĩ tới vị Vô Bạc đó làm gì? Hắn rời khỏi trấn lâu rồi…”
Luyến Nhi không trả lời, vùng dậy chạy ra khỏi cửa phủ. Gặp ai cô cũng không nhìn, kể cả người mặc áo choàng đen đang đi ngược chiều – chính là Quỷ Tì Bà.
Quỷ Tì Bà khựng lại, nhìn bóng cô gái gầy nhỏ kia rồi quay sang hỏi Luyến Trượng:
“Vừa rồi… ngài nói đến ai cơ?”
“Vô Bạc… một thiếu niên có dung mạo lạ, từng cứu người ở đây.”
Quỷ Tì Bà sững sờ. Cô tháo bỏ áo choàng, mỉm cười đầy ẩn ý:
“Ta biết người đó.”
Luyến Nhi nghe thấy, quay lại như tên bắn:
“Ngươi biết huynh ấy? Ngươi thực sự biết sao?”
“Biết chứ.” – Quỷ Tì Bà vuốt tóc, mắt lóe lên tia sắc lạnh – “Nhưng hắn ở đâu thì ta không rõ… có điều, ta biết người rõ hơn ta.”
Luyến Nhi không do dự, bỏ lại tất cả theo Quỷ Tì Bà. Luyến Trượng gọi khản giọng mà cô không quay đầu lại.
Đêm ấy, Quỷ Tì Bà dẫn Luyến Nhi đến một nơi kỳ lạ – Huyết Ảnh Cung.
Bên trong đang có một kẻ vừa đặt chân tới: Thiên U Mị Cảnh.
Hắn ngồi nghiêng người trên ghế cao, nhíu mày nhìn Luyến Nhi:
“Đây là ai?”
Quỷ Tì Bà nhún vai, giọng bình thản như gió:
“Có lẽ là… người tình của Quỷ Chủ.”
Ánh mắt Thiên U Mị Cảnh sáng lên, xen lẫn thích thú và nguy hiểm.
Luyến Nhi bước lên, tim đập loạn nhịp:
“Vô Bạc huynh… huynh ấy đang ở đâu?”
Thiên U Mị Cảnh ghé sát tai cô, thì thầm một câu duy nhất.
Luyến Nhi mở to mắt kinh ngạc.
Ngay lập tức, Thượng Quan Lộ bước tới, khẽ gật đầu với Thiên U Mị Cảnh.
Hắn chỉ nhẹ liếc mắt, ả hiểu ý, lập tức dắt Luyến Nhi đi.
Bước chân Luyến Nhi nhẹ bẫng, trong lòng không biết là hy vọng hay đi vào một lưới tình nguy hiểm nào khác…