Chương 80: Lời Đồn Kỳ Quặc

Trong gian phòng tĩnh lặng, ánh sáng yếu ớt từ ngọn đèn dầu lay lắt phản chiếu lên gương mặt trắng bệch của Lãnh Tuyền. Y đi tới đi lui như con thú nhỏ bị dồn đến chân tường, tay siết chặt tà áo, ánh mắt hoang mang đến mức tưởng như chỉ cần một tiếng động nhỏ thôi cũng đủ khiến y ngất xỉu.

Y ngồi sụp xuống chiếc ghế gỗ thấp cạnh cửa sổ, đầu gục xuống bàn, trong lòng không ngừng tự hỏi:

“Không lẽ nào... ta lại mang thai? Với Vô Bạc?”

Ý nghĩ đó cứ lặp đi lặp lại trong đầu khiến sống lưng y lạnh toát. Dù là thần y, nhưng chuyện này với y lại như một cú sốc. Y... là nam nhân. Sao lại có thể có thai?

Không nhịn được nữa, Lãnh Tuyền bật dậy, suýt nữa làm đổ cả bàn trà. Y mở tung cửa, đi thẳng ra ngoài tìm đám nha hoàn, giọng dồn dập như kẻ mất trí:

“Ngươi! Mau trả lời ta, một nữ tử nếu mang thai thì sẽ có những triệu chứng gì?”

Cô nha hoàn giật mình suýt rớt cả chậu nước trong tay, líu ríu đáp:

“Dạ... dạ thưa... sẽ buồn nôn khi ngửi đồ ăn, chán ăn, bụng hơi đau... đôi khi sẽ đau đầu và dễ cáu ạ...”

Lãnh Tuyền chết lặng. Mấy ngày nay y đúng là đã có đủ triệu chứng. Cả chuyện không chịu nổi mùi canh gà hôm qua, hay việc suýt ngất khi ngửi mùi dấm nóng Vô Bạc đổ lên cá...

Phía sau, một bóng người từ trong hành lang bước ra. Là Vô Bạc. Hắn đứng im nghe hết mọi thứ, mặt dần tái mét. Hắn sững người, rồi như hiểu lầm điều gì đó, liền quát:

“Huynh thật quá đáng! Dám có bầu... huynh!”

Lãnh Tuyền quay phắt lại, mắt trợn to, gào lên:

“Ngươi mới là kẻ quá đáng ấy! NGƯƠI làm ta có bầu còn dám trách ta à?! Nếu không phải ngày nào ngươi cũng ôm ta ngủ thì đã không có chuyện này!”

Vô Bạc nhìn y sửng sốt, đầu óc như bị chọc thủng một lỗ to, sau đó lại chậm rãi hỏi lại:

“Huynh... huynh có bầu với ta thật à?”

Rồi hắn bỗng vỗ tay, mắt sáng rỡ, reo lên:

“Hay quá đi mất! Huynh có bầu rồi!”

Nhưng chưa được ba giây thì hắn khựng lại, mặt dần trở nên mờ mịt:

“...Nhưng mà ta... ta đã làm gì huynh đâu?”

Bên cạnh, cô nha hoàn hồi nãy liền quỳ sụp xuống:

“Nô tỳ to gan được chen lời... nhưng... ngài Lãnh Tuyền là nam nhân thì sao có thai được ạ...”

Lãnh Tuyền đứng đực ra như tượng, ánh mắt dại đi vài phần. Một hồi sau, y mới đập trán “bốp” một cái:

“Trời ơi! Ta là thần y mà còn không nghĩ tới chuyện bắt mạch cho bản thân!”

Mặt đỏ gay, y vội vã đẩy Vô Bạc ra rồi chạy vào trong. Sau lưng là tiếng cười sặc sụa của Vô Bạc:

“Vậy huynh có muốn có bầu thật không, Lãnh Tuyền ca ca~!”

Không kịp đóng cửa lại, Vô Bạc đã lon ton đuổi theo. Lãnh Tuyền chạy thẳng vào đại sảnh thì thấy một người đang ngồi đó uống trà – là Túc Ảnh.

Y khựng lại, suýt hét lên, ấp úng:

“Ông... ông đến đây làm gì?!”

Vô Bạc cũng lao theo sau, miệng vẫn gọi lanh lảnh:

“Lãnh Tuyền ca à, huynh ngại gì chứ, dù sao ta với huynh cũng—”

Vừa thấy Túc Ảnh, hắn lập tức nín thở, rồi như không kìm được, bắt đầu khịa bóng gió vài câu, lại còn trừng mắt như gà trống giữ mái.

“Chậc, sao giờ ai cũng vô nhà ta như đi chợ vậy… À đúng rồi, Lãnh huynh à, huynh để A Tâm đi theo tên ngốc Dương Hạo kia mà không lo à?”

Lãnh Tuyền rót trà, giọng dửng dưng:

“Không sao. Bọn nó bảo đã lên núi Bạch Lộc gì đó với sư thúc cao siêu của Dương Hạo rồi, chắc không sao đâu.”

Túc Ảnh nhíu mày:

“Núi Bạch Lộc? Trấn Thanh Khê à?”

Vô Bạc gật đầu, cười cười:

“Núi đó quanh năm được bao phủ bởi cây anh đào. Dù có người ở cũng khó mà tìm được.”

Túc Ảnh nghiêm mặt nói:

“Ngươi nên mau chóng tìm ra Hắc Cổ Huyền Sử. Không thể chậm trễ hơn nữa.”

Vô Bạc quay sang Lãnh Tuyền, ánh mắt thoáng buồn:

“Không cần thứ đó... ta... ta—”

Nhưng chưa kịp nói xong, Lãnh Tuyền đã giơ tay chặn lại, ánh mắt lạnh đi:

“Đừng nói nữa.”

Rồi y quay sang Túc Ảnh:

“Ông muốn nói gì thì nói. Hắc Cổ Huyền Sử, ta sẽ tìm cho bằng được. Không ai khác có quyền động vào.”

Túc Ảnh trầm ngâm một lát rồi nói khẽ:

“Ta đã tính ra thiên cơ... sắp tới sẽ có đại họa. Ngươi phải cẩn trọng. Ta sẽ luôn ở đây ủng hộ ngươi.”

Lãnh Tuyền cười nhạt, gật đầu:

“Vậy, ông đi cùng ta đến núi Bạch Lộc một chuyến chứ?”

Túc Ảnh đáp gọn:

“Đi.”

Khi ông ta vừa rời đi, không khí trong phòng lập tức trầm xuống. Cả hai người bỗng nghiêm túc hẳn.

Lãnh Tuyền bước tới, đấm nhẹ lên ngực Vô Bạc:

“Hắc Sát bị diệt, cũng không nói với ta một tiếng à?”

Vô Bạc nắm lấy tay y, ánh mắt dịu dàng đến lạ:

“Đại họa ông ta nói... có phải là vì ta không?”

Không khí căng lên một nhịp. Nhưng chưa kịp có lời đáp, cả hai đồng loạt quay đầu về phía rèm trúc. Ánh mắt lạnh băng, một kiếm một quạt đồng thời tung ra, chặn đứng kẻ vừa xông vào.

Một cô nương mặc đồ nha hoàn bị đánh rơi vũ khí, quỳ sụp xuống đất. Lãnh Tuyền nheo mắt:

“Là cô ta...”

Vô Bạc nghiêng đầu hỏi:

“Huynh quen cô ta à?”

“Không quen. Nhưng lúc trước ta cùng A Tâm ở khách điếm từng gặp qua.”

Y rút kiếm, chĩa thẳng vào cổ cô gái:

“Nói đi. Ai sai ngươi đến?”

Cô gái cắn môi không đáp, run rẩy.

Vô Bạc chẳng kiên nhẫn như y, liền chém một đường, chặt đứt cánh tay cô ta. Máu bắn tung tóe, hắn nghiêng đầu cười lạnh:

“Trả lời đi chứ? Khinh vợ bổn tọa à?”

Cô gái đau đớn kêu lên:

“Là... là Thiên U Mị Cảnh! Hắn bảo ta đến tiếp cận ngươi vì hắn biết ta thích ngươi!”

Vô Bạc mỉm cười, ánh mắt lạnh như băng.

“Ồ… vậy thì đừng thích nữa.”

Rồi lấy mạng cô ta ngay tại chỗ. Lãnh Tuyền đập mạnh lên bàn, mặt đầy giận dữ:

“Lại là cô ta?!”

Vô Bạc nhếch môi:

“Đúng rồi. Lần trước thấy cô ta theo dõi huynh lộ liễu quá nên ta mới nói thầm vào cổ huynh ấy...”

Chưa kịp nói xong, Lãnh Tuyền đã ngáp một cái dài như cố ý, quay đi lảng tránh:

“Chuyện Hắc Cổ Huyền Sử...”

Vô Bạc chen lời quay đầu lại nhìn y, ánh mắt thâm trầm, miệng mỉm cười:

“Ta có cách rồi. Ngươi yên tâm.”