Khi bóng dáng Lãnh Tuyền khuất hẳn sau rặng trúc, Tống Ách Minh mới lặng lẽ bước ra sân. Ánh nắng chiều vàng ruộm đổ dài dưới chân ông, một tay ông để sau lưng, một tay nhẹ vuốt chòm râu hoa râm, ánh mắt chậm rãi quét qua Vô Bạc từ trên xuống dưới.
Ông thở dài một tiếng rất dài, như mang theo cả nửa đời phong sương lẫn ưu tư không thể gọi tên.
“Xin lỗi.”
Giọng Vô Bạc trầm thấp vang lên giữa khoảng không yên tĩnh.
Ông không nói gì, chỉ đi đến, bàn tay chụm lại thành nắm đấm, nhẹ nhàng gõ lên ngực hắn một cái.
“Không trách ngươi được… tiểu tử.”
Rồi ông lắc đầu chậm rãi. “Chuyện hồng trần, ta sẽ không can thiệp nữa. Nhưng con đường ngươi chọn… phải bước cho chắc. Phải biết mình đi đâu, vì ai mà đi. Hiểu chưa?”
Vô Bạc nhìn ông, khoé môi nhếch nhẹ nhưng nụ cười không đến được mắt.
“…Hiểu.”
Ông quay đi không nói thêm gì nữa, chỉ để lại tiếng bước chân lặng lẽ vang vọng trong sân nhỏ.
Trong khi đó, ở dưới trấn, khung cảnh chợ Tết đã bắt đầu rộn ràng hơn. Những dải lồng đèn đỏ rực treo khắp lối đi, tiếng rao hàng, tiếng cười nói vang lên không dứt.
Lãnh Tuyền bước cạnh A Tâm, hai tay đút trong tay áo dài, mắt liếc nhìn mấy gian hàng bán đồ cưới. A Tâm thì cứ nhảy nhót hết quầy này tới quầy kia, tay ôm một cái quạt đỏ, miệng cười rạng rỡ như ánh mặt trời.
“Cái này đẹp không, ca ca?”
“Ừ, được đó.”
“Vậy mua nha? Ta dùng để múa trong lễ cưới á.”
Y gật đầu, khóe môi khẽ cong lên.
Cả hai đang đi ngang qua phủ tướng quân thì bỗng nghe một tiếng gọi run rẩy:
“Công tử! Công tử—xin dừng bước!”
Một bóng người lao ra từ trong phủ, quỳ sụp xuống ngay giữa phố. Là Luyến Trượng, vị tướng quân một thời oai hùng, giờ đây tóc đã bạc, mặt mũi thất thần.
“Ngài… ngài có thấy Tiểu Nhi nhà ta không? Nó bỏ đi rồi… nó nói muốn tìm Vô Bạc công tử, nó đi theo một nữ nhân lạ… đến giờ vẫn chưa quay lại…”
Lãnh Tuyền hơi khựng lại. A Tâm lập tức chạy tới đỡ ông đứng dậy.
“Tiểu Nhi… là cái cô Luyến Nhi thắng hụt trong lễ cầu duyên phải không?”
“Phải! Chính nó!”
A Tâm quay sang Lãnh Tuyền, mắt sáng lên đầy quyết tâm:
“Ca ca, mình giúp ông ấy đi. Tết nhất rồi, ai lại để con gái mình bặt vô âm tín như vậy chứ.”
Lãnh Tuyền nhìn cô, giọng bình thản mà như ẩn ẩn gì đó:
“Ngươi hứa với người ta rồi không làm được thì phải làm sao, lúc đó lại buồn.”
“Ta hứa là ta sẽ làm được!”
A Tâm nắm chặt tay y, mắt long lanh:
“Ca ca, ta lớn rồi. Ta muốn làm gì đó giúp người khác, giống như người đã từng giúp ta vậy.”
Lãnh Tuyền nhìn cô một lát thật lâu. Rồi thở ra một hơi nhẹ.
“…Được rồi. Nhưng nhớ lời ngươi nói hôm nay.”
Y đưa cho ông Luyến Trượng một tấm bùa nhỏ:
“Cần gì thì cứ đốt bùa này, ta sẽ cảm ứng được.”
Luyến Trượng run run cầm lấy, liên tục dập đầu:
“Đa tạ công tử! Đa tạ cô nương!”
Ở một nơi khác, trong tòa cung điện âm u của Huyết Ảnh Cung, Thiên U Mị Cảnh đang cầm một bức thư màu đen tuyền, ánh mắt lạnh lùng lướt qua từng dòng chữ.
“Cuối cùng… cũng có tin rồi.”
Hắn nhếch môi, tay nắm chặt tờ giấy:
“Yên Sâm và Lâm Dữ… vài ngày nữa sẽ mang Hắc Cổ Huyền Sử về. Kế hoạch sẽ bắt đầu.”
Thượng Quan Lộ bước đến sau lưng, cúi người thấp:
“Vậy… Luyến Nhi thì sao? Con nhỏ đó cái gì cũng không biết, hỏi gì cũng lắc đầu nguây nguẩy.”
Thiên U Mị Cảnh không ngẩng lên, chỉ hừ nhẹ:
“Giữ lại thêm vài ngày, nếu nó vẫn không khai ra hành tung của Vô Bạc…”
Hắn liếc sang cánh cửa sắt cuối hành lang, nơi mấy bóng đen như dã thú đang rình rập.
“…thì giao cho đám tàn dư Hắc Sát chơi. Dù sao bọn chúng cũng sắp phản ta rồi.”