Chương 83: Ở bên nhau mãi mãi, được không?

Chiều buông nhẹ như lụa mỏng, gió mang theo mùi cỏ núi và hoa rừng, lướt qua hai bóng người vừa trở về. A Tâm ôm theo một túi bánh, vừa chạy vừa cười khanh khách. Lãnh Tuyền đi bên cạnh, áo choàng khẽ tung trong gió, gương mặt lạnh lùng thường ngày hôm nay như mềm mại hơn đôi chút.

Dương Hạo đứng đợi sẵn trước cổng, vừa thấy hai người liền chạy ra, nhanh tay đỡ lấy túi đồ, miệng nhăn nhó:

"Vất vả rồi, để ta xách cho. Trời ạ, sao mà nhiều đồ vậy!"

A Tâm cười hì hì:

"Đồ chuẩn bị cho hôn lễ đó nha. Huynh mà làm ta không vừa ý thì đừng mong ăn bánh cưới!"

Cô vừa nói dứt câu thì một tiếng ho sặc sụa vang lên từ bên trong. Khói đen bốc ra mù mịt. Vô Bạc ho lụ khụ lao ra khỏi cửa, tóc rối bù, áo bị khét một mảng.

"Khụ khụ... ta chỉ... chỉ định nấu chút canh thôi mà..."

Phía sau là hai lão già cũng chạy ra, mặt ai cũng nhăn nhó.

"Vô Bạc! Ngươi đốt nhà à?!"

"Khói đen thế kia mà còn nói 'chút canh'!"

Lãnh Tuyền lập tức chạy vào, A Tâm theo sát phía sau. Căn bếp đen sì, mùi khét nồng nặc, nồi nghiêng ngả dưới đất, bên trong là một thứ cháy đến mức không nhận ra nguyên dạng.

A Tâm ôm đầu than trời:

"Trời ơi! Hôm nay còn định nấu cơm đón khách dưới trấn đó!"

Dương Hạo ôm đồ đi vào, vừa thấy cảnh tượng thì khựng lại:

"Đã bảo để ta làm rồi mà không nghe..."

Tối hôm ấy, cả sáu người cùng xuống núi ăn. Một bàn tròn ấm cúng, bầu không khí rộn ràng như gia đình thực thụ.

Lãnh Tuyền ngồi rót rượu, thản nhiên nói:

"Ta nghĩ nên tổ chức hôn lễ của A Tâm và Dương Hạo trong tháng này. Tháng sau ta rất bận, không rảnh đâu."

Tống Ách Minh lập tức khoát tay:

"Không được! Trong tháng này toàn ngày xấu. Cưới xin là chuyện cả đời, không thể tùy tiện mà lầm lỡ!"

Túc Ảnh cũng gật đầu đồng tình:

"Phải đó. Gấp gáp mà thành sai sót thì hối cũng không kịp."

Lãnh Tuyền "chậc" nhẹ một tiếng rồi nghiêng đầu nhìn A Tâm:

"Ừ thì... cũng không vội. Tùy muội đấy, A Tâm."

A Tâm vừa nghe đến tiếng "muội" thì mắt sáng rực, vui đến mức không kiềm được, ôm chầm lấy y:

"Ca ca gọi ta là muội! Thật sự coi ta là muội muội rồi!"

Vô Bạc liếc mắt sang, mặt hầm hầm, đẩy cô ra:

"Đi mà ôm chồng ngươi ấy."

A Tâm làm mặt quỷ lè lưỡi:

"Còn hơn cái đồ không ai chịu cưới như huynh!"

Vô Bạc không chịu thua, cũng lè lưỡi lại:

"Ít ra ta không bị người ta đuổi theo gọi là 'chồng ơi' giữa chợ!"

Lãnh Tuyền ngồi giữa, bất lực tách hai đứa nhỏ đang chí chóe:

"Thôi đi. Sau hôm nay ta và Vô Bạc sẽ đi thăm cha mẹ của đệ ấy, rồi về thiên giới luôn. Túc Ảnh, ông ở lại nhé?"

Túc Ảnh gật đầu:

"Ừ. Ta sẽ ở đây lo mọi việc."

A Tâm từ vui vẻ chuyển sang rầu rĩ:

"Ca ca... huynh lại đi nữa..."

Lãnh Tuyền xoa đầu cô, giọng nhẹ như gió thoảng:

"Giải quyết xong tất cả, ta sẽ ở bên muội mãi mãi. Được chưa?"

A Tâm nhảy lên ôm lấy y:

"Huynh hứa đi! Hứa rồi không được nuốt lời đó!"

Y giơ tay thề:

"– Nếu ta nuốt lời thì... Vô Bạc sẽ buồn mãi mãi."

Vô Bạc đang húp canh thì khựng lại, ngẩng đầu:

"Ủa? Liên quan gì đến ta? Huynh độc ác thật đó."

Sáng hôm sau, A Tâm bịn rịn tiễn hai người đi, ôm Lãnh Tuyền hết lần này tới lần khác. Vô Bạc không nhịn được, chen vào giữa, tách hai người ra:

"Đủ rồi! Ôm nữa chắc huynh ấy gãy xương sườn mất."

Rồi hắn đan tay với Lãnh Tuyền, dắt y đi thẳng.

Căn nhà tranh nhỏ nằm khuất trong rừng. Vô Bạc dẫn y đi vòng ra phía sau. Nơi đó là hai ụ đất nhỏ, phủ đầy rêu phong.

"Đây là...?"

Vô Bạc đứng lặng một hồi, rồi khẽ nói:

"Ta đắp lên... để tưởng nhớ họ. Cha mẹ ta... thân xác đã bị dòng đời cuốn trôi từ lâu rồi."

Lãnh Tuyền nhìn hắn, mắt khẽ lay động:

"Sao lúc trước đệ không đưa ta ra đây?"

Vô Bạc không trả lời.

Lãnh Tuyền nắm lấy cổ tay hắn, bắt mạch, nhưng Vô Bạc lập tức giật tay về.

Y nổi giận:

"Ai cho đệ tự ý khôi phục thêm ký ức?! Đệ muốn chết à?!"

Vô Bạc quay mặt đi, nhìn hai ụ đất, thì thầm:

"Ta chỉ muốn nhớ họ thêm một chút... vậy thôi..."

Lãnh Tuyền mím môi, ánh mắt lạnh dần. Y xoay người, không nói gì thêm, đi thẳng vào sân trước.

Một lúc sau, Vô Bạc bước tới, đứng sau lưng y, giọng trầm trầm:

"Xin lỗi..."

Y không quay đầu lại, chỉ thở dài:

"Ai cần đệ xin lỗi. Thôi... bỏ đi. Đó là quyết định của đệ mà."

Y đặt tay lên vai hắn, siết nhẹ.

Nắng mai rọi qua rừng cây, chạm đến hai người đang đứng lặng lẽ bên nhau.