Chương 84: Mật Cờ Trong Bóng Tối

Trở về thiên giới, vừa đặt chân xuống hành lang dài phủ ánh lam mờ ảo, Vô Bạc đã nhoài người ngồi phịch xuống chiếc ghế quen thuộc trong sảnh nghị sự. Hắn nghiêng đầu, mắt nheo lại như mèo lười, giọng vang khắp gian phòng lạnh như sương:

"Sao huynh biết Hắc Sát bị diệt vậy?"

Lãnh Tuyền không trả lời ngay. Y bước đến gần chiếc bàn đá giữa sảnh, đầu ngón tay khẽ gõ "cốc" một cái lên mặt bàn.

Tiếng động ấy như một dấu hiệu.

Từ sau cột trụ đen, một bóng người yểu điệu bước ra, váy dài phất nhẹ. Ánh mắt rủ rè, giọng thì trong trẻo mà có chút run rẩy.

"Quỷ chủ…"

Vô Bạc ngồi thẳng dậy, ánh mắt lạnh băng quét tới.

"Ngươi là ai?"

Lãnh Tuyền khoanh tay trước ngực, nhìn cô ta rồi nhàn nhạt lên tiếng:

"Trước kia khi ta cùng đệ ở Hắc Sát, ta từng nói chuyện với cô ấy và cả tỷ muội của cô. Sau này vì muốn tìm tẩm cung của đệ, cô ấy liều mình giúp ta. Ngày Hắc Sát bị diệt, chính cô ấy đã đốt linh phù để báo cho ta."

Vô Bạc ngả người ra sau, khẽ cười bất lực.

"À thì ra là thế. Huynh giỏi thật đấy nhỉ."

Hắn híp mắt, nhìn Bích Lộ từ đầu đến chân, chậm rãi nói:

"Này, nha đầu kia, ngươi nói cho bổn tọa nghe, ai diệt Hắc Sát?"

Bích Lộ lập tức quỳ xuống, giọng cung kính:

"Quỷ chủ... hôm ấy là lúc ngài đi vắng. Đám quỷ liền tụ nhau lại, định lật đổ ngài để tranh ngôi vị. Ta đang ở trong sảnh nên nghe thấy hết."

Giọng cô run lên, như nhớ lại ác mộng:

"Rồi... một đám người kỳ lạ bước vào. Đi đầu là một kẻ đeo mặt nạ bướm đen, theo sau là ba người—hai nam, một nữ, ai nấy đều quỷ dị. Họ không nói lời nào, chỉ ra tay... Lũ quỷ trong Hắc Sát bị xử lý nhanh đến không kịp kêu. Thập đại ác quỷ… cũng không đỡ nổi một đòn, chỉ có Quỷ Tì Bà và Độc Y Quỷ là không thấy tăm hơi."

Cô ngẩng đầu, ánh mắt ánh lên tia sợ hãi:

"Ta và các tỷ muội sợ tới mức không dám thở. Lúc ấy ta nhớ tới... ngài Tiểu Tuyết Mỹ Nhân, nên đốt linh quang phù cầu cứu. Không ngờ ngài thật sự đến cứu bọn ta."

Vô Bạc nhíu mày.

"Tỷ muội của ngươi có ai dạo gần đây hành động lạ không?"

"Dạ… có ạ. Có một cô muội mới chết không lâu, xuống làm quỷ rồi được ngài Mỹ Nhân cứu cùng với chúng ta. Cô ấy hay lén theo dõi hai ngài... nhưng mấy ngày nay không thấy nữa."

Vô Bạc quay đầu nhìn Lãnh Tuyền. Y chỉ hờ hững phất tay.

"Lui xuống đi."

Bích Lộ cúi người rồi lặng lẽ rút lui. Cửa đóng lại, chỉ còn hai người.

Vô Bạc chống cằm, cười thích thú:

"Chậc... một Huyết Ảnh nhỏ bé cũng dám nhúng tay vào xử cả Hắc Sát? Đúng là ngây thơ."

Lãnh Tuyền nhâm nhi tách trà hỏi: "Này, đệ còn một Hắc Sát nữa à? Không sợ sao? Thập đại ác quỷ đâu phải muốn giết là giết."

Hắn khẽ nghiêng người, ánh mắt tối lại, giọng trầm thấp như đêm mưa:

"Nhưng mà... một mình ta đủ cân cả tam giới."

Lãnh Tuyền im lặng.

Vô Bạc chống tay lên bàn, cúi đầu nhìn xuống mặt đá mát lạnh, rồi hỏi:

"Huynh có thấy lạ không? Kế hoạch chúng ta vạch ra… đều hoàn thành rất thuận lợi."

Y vẫn không trả lời. Chỉ nhìn Vô Bạc bằng ánh mắt khó dò.

Vô Bạc cười nhạt, rồi bất ngờ chồm qua bàn, tiến sát lại, hơi thở phả nhẹ lên cổ áo người kia.

"Có khi nào… có kẻ đang thầm giúp đỡ ta không? Huynh không định cảm ơn người ta à?"

Lãnh Tuyền khẽ cười, cười như gió lạnh quét qua rặng trúc.

"Vô Bạc à… cái kế hoạch cà lơ phất phơ của đệ, cứ thực hiện đi. Dù sao chết cũng là đệ, chứ không phải ta."

Vô Bạc bật cười khổ, ngồi lại ghế, tay xoa trán như bất lực:

"Huynh ấy, chỉ biết hành ta thôi…"

Y đứng dậy, đi qua sau lưng hắn, giọng thấp như thì thầm:

"Không hành đệ thì hành ai?"

Rồi y cúi xuống, khẽ nói:

"Nghe lời một chút. Có khi việc thành thân… ta sẽ suy nghĩ lại."

Vô Bạc đang ỉu xìu, nghe đến đó thì như bị đánh thức. Hắn bật dậy, mắt sáng rỡ như chó con được cho ăn thịt:

"Ta làm! Ta làm ngay đây! Haha!"