Đại lễ phong thần diễn ra dưới tầng trời thứ bảy, nơi linh lực đan chằng chịt như thiên hà vắt ngang đỉnh núi. Thiên Giới huy hoàng lộng lẫy hơn bao giờ hết. Pháp tràng trải rộng đến vô tận, tầng tầng lớp lớp thần quan, tiên tướng đứng chỉnh tề, không khí nghiêm nghị đến ngột ngạt.
Bắc Hiện Âm – nhi tử của Bắc Minh Chiến Thần – bước ra giữa điện. Áo giáp bạc chói lòa, mỗi bước chân hắn như vang động cả tầng trời, linh lực như bão cuộn quanh người. Tiếng xướng danh vang vọng tám phương trời, thần lực rót xuống như mưa sao, tạo nên một cảnh tượng linh thiêng khiến toàn cõi đều ngẩng đầu dõi theo.
Lãnh Tuyền ngồi phía trên một đài quan sát cao, tựa cằm đếm hạt trong tay, dáng vẻ chán nản tột độ. A Tâm hớn hở chạy lại, vỗ vai y từ phía sau rồi cười khanh khách ngồi phịch xuống bên cạnh, cùng Dương Hạo háo hức dõi theo đại lễ.
“Không biết quỷ chủ Hắc Sát là dạng quái dị gì ha? Mặt nạ? Mặt quỷ? Hay không có mặt luôn?” – A Tâm lắc lư đùi, ánh mắt lấp lánh kỳ vọng.
“Bớt tưởng tượng. Ăn hạt đi.” – Lãnh Tuyền lười biếng bóc hạt, đút vào đĩa cho cô nàng.
Khi phần lễ nhàm chán trôi qua, cuối cùng – phần quan trọng nhất của ngày – công bố Hắc Cổ Huyền Sử bắt đầu. Mọi thần quan đều im bặt, không khí trở nên đặc quánh như sắp xảy ra điều gì kinh thiên động địa.
Trên pháp đài, Thiên Đế chậm rãi giơ cuốn Hắc Cổ Huyền Sử lên cao. Ánh sáng đỏ huyết lập tức bừng lên từ trang sách, linh khí thánh khiết va chạm với luồng u ám bí ẩn khiến trời đất rung động. Những cánh hoa bỉ ngạn từ đâu rơi xuống ngập trời như một cơn mưa máu.
“Là… khí quỷ giới?” – Một vị thần thốt lên.
Từ giữa luồng khí đó, bỗng nhiên chuyển hướng. Tất cả thần lực, tất cả ánh sáng, tất cả uy áp ngàn vạn năm tích tụ đều dồn về phía duy nhất – nơi Lãnh Tuyền đang ngồi.
Một luồng sức mạnh như muốn xé toạc tầng trời rít gào lao xuống, chớp mắt đã cuốn lấy y, kéo thẳng lên pháp đài giữa muôn vàn thần tiên đang bàng hoàng.
“Ca ca!!!” – A Tâm hét lên thất thanh, cả khán đài nhốn nháo không kịp phản ứng.
Y thi triển linh lực muốn thoát ra, nhưng càng giãy càng bị siết chặt hơn. Một giọng cười trầm khàn vang lên như sấm động giữa tầng mây.
Một bóng đỏ từ trong hư không bước ra, mái tóc đen phất trong gió, đôi mắt màu máu như thiêu cháy toàn bộ Thiên Giới.
Vô Bạc.
Hắn đứng đó, áo choàng đỏ như máu tung bay như ma vương từ địa ngục bước lên điện thần. Một tay ôm eo Lãnh Tuyền, một tay khống chế linh khí, ép toàn bộ thiên binh thần tướng phải đứng yên.
Không ai kịp cử động.
Không ai dám thở mạnh.
Cuốn Hắc Cổ Huyền Sử trong tay Thiên Đế rung dữ dội, từ bìa sách phản chiếu khuôn mặt Vô Bạc rõ ràng như một lời xác nhận… hắn chính là Quỷ Chủ Hắc Sát.
Toàn bộ điện thần nổ tung trong cơn chấn động.
“Là hắn?! Quỷ Chủ thật sự đã đến!”
“Chẳng lẽ… kẻ hủy diệt Hắc Sát năm xưa lại chính là… hắn?!”
Không để ai có thời gian suy luận thêm, Vô Bạc cười lạnh, tiếng nói vang vọng xuyên thẳng tầng trời thứ bảy, rót vào tai từng kẻ một:
“Bổn toạ – Vô Bạc, Quỷ Chủ Hắc Sát – hôm nay đến đây, để cho toàn tam giới biết một việc.”
Hắn xoay đầu nhìn Lãnh Tuyền trong tay, dịu dàng như nước xuân, cười nhẹ một cái. Rồi giữa muôn vạn ánh nhìn hoảng loạn, hắn nghiêng người, hôn thẳng lên môi y.
Một nụ hôn sâu, đầy áp chế, đầy chiếm hữu, kéo dài giữa linh khí thiên giới đang rối loạn.
Bầu trời bỗng tối sầm. Thiên khí bị đảo loạn. Sấm chớp bùng nổ dữ dội như tận thế đã tới.
“Ngươi dám!!!” – Thiên Đế gào lên.
“Chặn hắn lại!!!” – Bắc Minh Chiến Thần phất tay triệu hồi binh lực.
Nhưng đã quá muộn.
Vô Bạc bế ngang Lãnh Tuyền, linh lực đỏ ngầu như biển máu quét ngang khắp pháp trường. Hắn nhìn xuống toàn bộ Thiên Giới, ánh mắt ngạo nghễ như đạp nát cả trời:
“Lãnh Tuyền là người của ta, ai dám cản?”
Dứt lời, hắn xé rách không gian, kéo theo Lãnh Tuyền biến mất trong ánh sáng đỏ rực.
Khắp Thiên Giới vỡ oà tiếng quát, tiếng triệu hồi binh khí, tiếng chửi rủa, tiếng kinh hoàng.
“Tìm hắn! Truy sát hắn!”
“Phong tỏa toàn bộ cổng không gian!”
“Hắn đem Hắc Cổ Huyền Sử đến chỉ để khiêu khích Thiên Giới?!!”
Còn A Tâm thì há hốc mồm, lắp bắp: “Hắn… hắn cướp ca ca của ta thiệt kìa…”
Túc Ảnh lao tới, sắc mặt tái mét: “Là đại kiếp… đại kiếp rồi…”
Trời rung. Đất vỡ.
Ngày cuốn Hắc Cổ Huyền Sử được mở, là ngày tam giới chấn động.
Ngày mà Quỷ Chủ Hắc Sát hôn một thần nhân giữa thiên giới, rồi cùng nhau biến mất trước con mắt của toàn bộ cõi trời.