Vô Bạc ngồi phịch trên giường, tay nắm chặt lấy xiên kẹo hồ lô đã chảy nước đường, đầu óc trống rỗng như bị ai vét sạch. Căn phòng nhỏ thuê ở khách điếm cũ kỹ này bỗng nhiên trở nên rộng lớn đến lạnh lẽo, bởi bóng dáng người kia... đã không còn.
Hắn vốn biết y sẽ giận, sẽ không tha thứ, thậm chí còn muốn đoạn tuyệt với hắn. Nhưng khi thực sự quay về nơi này, khi tận mắt thấy căn phòng trống trơn và cái chăn còn hằn chút hơi ấm đã nguội lạnh, hắn mới nhận ra cảm giác bị bỏ lại nó đau đến thế nào.
Chiếc kẹo hồ lô trong tay cũng chẳng biết đưa cho ai nữa. Hắn cứ ngồi như thế, ánh mắt ngây dại nhìn chằm chằm vào xiên kẹo, mãi cho đến khi...
“Bốp!”
Một vật nho nhỏ va nhẹ vào trán hắn. Không đau, nhưng khiến hắn giật mình ngẩng lên.
Ngay trước cửa, Lãnh Tuyền đứng đó, áo bào trắng nhẹ phất theo gió, mặt lạnh như băng. Ánh mắt y nhìn hắn không có giận dữ, cũng chẳng phải thương hại, mà là một thứ gì đó... quyết tuyệt.
“Quà cho ngươi.” Giọng y khẽ vang lên, rồi y tiến lại gần, không nói thêm lời nào, túm lấy cổ áo Vô Bạc lôi đi.
“Ê! Ê khoan—” Vô Bạc chưa kịp phản ứng thì đã bị kéo ra khỏi phòng, chân chưa kịp xỏ giày tử tế.
...
Nơi y dẫn hắn tới là Đọa Thần Môn, một khe vực huyền thoại sâu không thấy đáy nằm ngoài rìa Dị Vực. Cả vùng trời bị oán khí phủ kín, đen kịt như mực tàu, từng đợt âm phong gào rú như những linh hồn bị giam cầm vĩnh viễn.
“Huynh điên rồi à?” Vô Bạc nhìn quanh, hít thở khó khăn như đang lội giữa biển chết, cố trêu đùa cho bớt đáng sợ. “Đây tru thần thì thôi đi, tru luôn quỷ nữa à?”
Lãnh Tuyền không đáp, chỉ lấy hộp nhỏ ban nãy ra, mở nắp. Bên trong là một con cổ trùng hình thù kỳ dị, đen nhánh như nhung, trên lưng còn vết khắc vàng uốn lượn như ký hiệu phong ấn.
“Nó được nuôi bằng máu quỷ.” Lãnh Tuyền nói. “Ta cần ngươi ném nó xuống Đọa Thần Môn để tế oán khí, phá phong ấn.”
“Huynh nói cái gì?” Vô Bạc trợn mắt, lập tức giấu hộp ra sau lưng. “Đây là món quà đầu tiên huynh tặng ta. Cho dù là trùng độc, là vũ khí hủy thiên diệt địa cũng không nỡ vứt đi.”
Lãnh Tuyền không nói gì, chỉ bước tới một bước. Khi hắn còn chưa kịp chạy, y liền kéo lấy cổ tay hắn, xoay người — rồi đẩy mạnh.
“Chờ đã—!”
Tiếng kêu chưa kịp dứt, thân thể hắn đã bị quăng xuống vực.
Vô Bạc rơi tự do trong tầng tầng lớp lớp sương đen, lửa đỏ và khí oán như lột da xé thịt. Hắn dùng hai tay ôm chặt chiếc hộp nhỏ vào lòng, răng cắn chặt không kêu la một tiếng. Ngọn lửa đỏ ma quái bốc lên từng đợt như muốn thiêu sống cả linh hồn hắn. Lần đầu tiên hắn cảm thấy mình có thể chết thật.
Ngay lúc ấy, một bàn tay lạnh buốt vươn tới, nắm chặt lấy tay hắn kéo lại. Vô Bạc mở mắt, nhìn thấy Lãnh Tuyền đang dùng cả thân thể mình chắn gió đen cho hắn.
Hắn thở dốc, bàn tay còn run run ôm lấy chiếc hộp kia.
“Đệ... đúng là đồ cố chấp mà...”
Không rõ mất bao lâu, cả hai tỉnh lại trong một hang động sâu dưới lòng vực. Ánh sáng le lói xuyên qua tầng rêu phủ dày, chiếu lên những ký tự cổ xưa khắc trên đá như từ một thời đại đã quên lãng.
Vô Bạc nằm trên đùi Lãnh Tuyền, mở mắt nhìn trần đá rồi nhỏ giọng hỏi: “Chúng ta... chưa chết à?”
“Chưa. Nhưng nếu còn ôm hộp đó thì sắp chết thật rồi.” Lãnh Tuyền thản nhiên đáp, đưa tay gõ nhẹ lên trán hắn.
Cả hai đứng dậy, bắt đầu đi quanh hang. Đến khi Vô Bạc phát hiện một cánh cửa đá bị rêu phong che kín, hắn lay hoay mãi không mở được. Dưới ổ khóa là vết máu khô đã ngả màu đen.
Lãnh Tuyền không nói gì, đưa ngón tay cắn nhẹ rồi nhỏ giọt máu vàng xuống ổ khóa. Ký hiệu ánh kim lập tức hiện lên, xoắn xuýt tạo thành một chiếc chìa, cửa mở ra chậm rãi kèm theo tiếng đá mài ghê rợn.
Vô Bạc nắm lấy tay y, cau mày. “Huynh không được tùy tiện làm vậy.”
Hắn xé vạt áo mình, cẩn thận băng lại đầu ngón tay Lãnh Tuyền. Động tác vụng về nhưng đầy nghiêm túc.
“Đồ ngốc.” Lãnh Tuyền cười nhẹ, vỗ vai hắn rồi dẫn đường.
Phía sau cánh cửa là một không gian âm u nồng mùi tử khí. Ở giữa pháp trận tím xoáy như mắt bão là một ông lão râu tóc bạc phơ bị xích tứ chi, đầu gục xuống.
Khi Lãnh Tuyền lỡ chân vấp phải đá, tiếng động vang lên lanh lảnh khiến ông ta ngẩng đầu. Đôi mắt mờ đục mở ra, nhìn thấy hai bóng người, một trắng một đỏ, liền thều thào:
“Ai... lại đến nữa vậy...?”
Lãnh Tuyền đứng thẳng, chắp tay nghiêm trang. “Vãn bối là Lãnh Tuyền, Thượng Thần Thiên Giới.”
Ông lão sững lại, đôi mắt run rẩy, rồi bật cười khẽ nhưng đầy đau khổ: “Là Tiểu Lãnh à... Cuối cùng cũng đợi được con...”
“Huynh... nghe thấy chưa?” Vô Bạc thì thầm. “Chỉ có lão Tống mới gọi huynh vậy...”
“Ngài là ai?” Lãnh Tuyền hỏi.
Ông ta không trả lời mà chỉ tay về phía góc hang động. Ở đó, thanh kiếm bạc cắm thẳng xuống đất, rêu phong che phủ hơn nửa thân.
Vô Bạc và Lãnh Tuyền đồng thời giật mình. Đó chính là kiếm của Bạch Nhậm Dư — bậc thầy y thuật và kiếm đạo năm xưa.
Lãnh Tuyền quỳ xuống, nắm chặt tay ông: “Ngài còn sống... thật sao? Xin hãy nói cho ta biết chuyện năm đó, chuyện về Dạ Hàn, về Bạch Thanh…”
Giọng ông già khàn khàn, như từ đáy giếng vọng lên: “Ta là Bạch Nhậm Dư. Hơn hai triệu năm trước, chúng ta có sáu người — ta, Dạ Hàn, Túc Ảnh, Tống Ách Minh, Dạ Minh Trạch-Thiên Đế và Tịch Uyển-Trưởng môn Thiên Cảnh Tông.“
"Năm ấy trời xuân lặng gió, đỉnh Tuyết Phong có năm huynh đệ kết nghĩa. Kẻ cầm đầu là Dạ Minh Trạch – lúc ấy còn là một thiếu niên chưa hiểu hết nhân tình, đạo trời. Một lần hữu duyên, được vị Kiếm Tiên đạo hiệu Vô Trần ban cho bí kíp, cả năm kẻ phàm nhân tụ linh mà phi thăng. Trong năm ấy, có một tiểu huynh đệ tên gọi Dạ Hàn – tuổi nhỏ nhất, pháp lực yếu nhất, nhưng tính tình ôn thuận, luôn biết nhường nhịn, thành ra ai trong chúng ta cũng thương đệ ấy như cốt nhục.
Kiếm Tiên từng quay lại, đứng giữa đỉnh trời tuyết phủ, khẽ nói một câu tiên đoán mà đến nay mỗi lần nhớ lại tim ta vẫn lạnh: 'Thiên giới rồi sẽ nghênh đón hai vị thần, một là Thiên Mệnh Vô Thượng, kẻ sinh ra để thống lĩnh cả càn khôn; một là Thiên Diệt Chi Mệnh, kẻ sinh ra để phá trời diệt đạo, đem lại hồi kết cho muôn sinh.'
Không lâu sau, Trúc Hiên – thê tử ta, hạ sinh một đứa bé trai mắt sáng như sao. Cùng thời khắc đó, trời đất rúng động, từ hư không rơi xuống một thần nhi, khí tượng siêu phàm, được các tiên nhân đặt tên là Lãnh Tuyền, chính là con. Thiên giới từ đó rúng động. Ai cũng nghĩ con mang sứ mệnh 'Thiên Mệnh Vô Thượng', kẻ kia – đứa trẻ của ta và Hiên nhi – liền bị lãng quên dưới cái tên Bạch Thanh."
"Nhưng trời xanh có mắt. con-Tiểu Lãnh, đứa nhỏ mang sứ mệnh đại thiên kia, chưa từng khinh bạc ai. Ngược lại, con thương ta như phụ thân, bảo vệ Bạch Thanh như tiểu đệ. Ba người chúng ta từng sống những ngày xuân hạ không ưu phiền, tay bắt thanh phong, chân giẫm ánh nguyệt."
"Cho đến cái ngày... ta phát hiện Dạ Hàn đã sa chân vào ma đạo. Hắn dùng cấm thuật – loại bí pháp trời cấm đất hận. Ta đã khuyên, đã mắng, đã dọa. Ta tưởng đệ ấy nghe. Nhưng không… Đệ ấy không sợ ta. Đệ ấy sợ Dạ Minh Trạch – huynh trưởng ruột thịt của hắn, lúc đó đã là Thiên Đế."
"Thế là hắn bày mưu. Để vu oan cho ta, hắn để lại dấu pháp ma đạo trong phủ ta, đẩy hết tội lỗi về phía ta: cấu kết âm giới, diệt thê sát tử. Hiên nhi của ta… bị thiêu trong hỏa đàn của chính thiên giới. Bạch Thanh – lúc ấy còn là hài đồng, suýt bị phong ấn hồn phách nếu không có con bất chấp thiên luật mà cướp lấy thân thể nó rồi mang trốn."
"Còn ta... Ta bị đọa xuống chốn này. Mỗi đêm trăng tròn, đau đớn đến tận cốt tuỷ, như ngàn kiếm cào tim. Nhưng đau nhất... không phải xiềng xích."
"...Mà là câu hỏi: tại sao một người ta gọi là đệ lại nỡ diệt cả nhà ta bằng bàn tay của chính ta?"
Lãnh Tuyền và Vô Bạc ngồi lặng lẽ nghe. Đôi mắt Vô Bạc đỏ hoe từ lúc nào, tay run nhẹ khi ông nhắc đến cái tên Bạch Thanh.
“Con ta... nó còn sống chứ?” Nhậm Dư nhìn thẳng vào Lãnh Tuyền.
Vô Bạc không nói, chỉ cúi đầu thật thấp. Lãnh Tuyền đặt tay lên vai hắn, nhẹ giọng: “Đệ ấy sống tốt. Rất tốt. Tài giỏi, mạnh mẽ... không thua kém bất kỳ ai trong tam giới.”
Bạch Nhậm Dư cười, một nụ cười vừa hạnh phúc vừa tuyệt vọng. “Vậy là đủ rồi…”