Chương 90: Gặp lại, tiễn biệt người

Trong hang động sâu hun hút, chỉ có ánh sáng lờ mờ từ những viên linh thạch tím nhạt hắt xuống nền đá lạnh lẽo. Không khí nơi đây đặc quánh như có thể bóp nghẹt tim phổi người ta. Lãnh Tuyền quỳ một gối bên cạnh Vô Bạc, tay vẫn siết chặt lấy tay hắn, đầu cúi thấp, lệ rơi thấm ướt vạt áo.

Bạch Nhậm Dư, thân thể như tàn tro sắp tắt, ánh mắt yếu ớt nhưng vẫn cố nhìn họ thật rõ. Ông thở dốc từng hơi một, như mỗi lần hít vào đều mang theo cả ngàn vết thương xé ruột. Giọng ông vang lên khàn khàn nhưng đầy sự bình thản của người đã sẵn sàng đối mặt với cái chết:

“Hiện giờ ta đã dở sống dở chết… May thay, gặp được hai con lúc này. Nếu không, những bí mật này… sẽ theo ta xuống hoàng tuyền. Chỉ vài ngày nữa thôi… ta sẽ tròn ba triệu năm bị giam cầm. Một cái chết… với ta lúc này… lại là sự giải thoát nhẹ nhõm.”

Ánh mắt ông chuyển sang Lãnh Tuyền, không còn là ánh mắt của một bậc tiền bối cao ngạo, mà là ánh nhìn khẩn cầu của một người cha sắp lìa đời.

“Tiểu Lãnh… con giết ta đi. Xin con.”

Lãnh Tuyền không thể nói thành lời. Y chậm rãi quỳ sụp xuống, hai tay run rẩy nắm lấy tay ông, lắc đầu thật mạnh, như muốn gạt bỏ vận mệnh nghiệt ngã đang đè lên vai họ. Bạch Nhậm Dư khẽ cười, tay gầy guộc vỗ nhẹ lên vai y. Nụ cười đó không còn niềm đau, chỉ còn sự chấp nhận.

Lãnh Tuyền ngẩng đầu, đôi mắt đỏ hoe nhìn sang Vô Bạc, hắn đứng lặng yên như tượng đá phía sau. Y gọi khẽ:

“Đệ còn không chịu thừa nhận sao… Bạch Thanh? Nếu đệ không nói… thì để ta. Ta không thể để ông ấy chết trong nuối tiếc…”

Vô Bạc bật cười khẽ, tiếng cười khô khốc như gió lướt qua đá rêu phủ. Hắn chậm rãi bước tới, đầu cúi thấp. Rồi bất ngờ, hắn quỳ xuống trước mặt Bạch Nhậm Dư, giọng run lên:

“Cha… nhi tử… là Bạch Thanh đây… con… là Bạch Thanh đây…”

Bạch Nhậm Dư như bị sét đánh, toàn thân run lên. Ông cố mở to mắt, dồn hết chút linh lực cuối cùng để nhìn rõ con trai. Vô Bạc liền cởi áo, để lộ ấn chú màu tím đang nhạt dần trên ngực.

Nhìn thấy ấn chú ấy, Bạch Nhậm Dư như trút hết gánh nặng ba triệu năm. Ông khụy người tới, đôi tay run rẩy chạm vào vai con trai, môi mấp máy:

“…Cảm… tạ… trời đất…”

Ông ôm lấy hắn, thật chặt. Cả hai không ai nói được thêm lời nào. Chỉ có tiếng nức nở nghẹn lại nơi cổ họng, chỉ có nước mắt thấm vào vai áo, chỉ có sự sống đang trôi đi như cát giữa kẽ tay.

Bạch Nhậm Dư gắng từng lời:

“Con… lớn rồi… sống sót… tốt lắm… Đừng tự trách… nghe cha… dù có thành ma, thành quỷ… vẫn là con ta…”

Ông đưa tay xoa đầu con trai, như những ngày còn bé, như năm xưa khi Bạch Thanh chưa bị đưa đi. Nhưng bàn tay giờ đây đã khô gầy, run rẩy đến mức chính ông cũng khó giữ được động tác đó lâu.

Một lúc sau, ông khẽ đẩy con trai ra, nói nhỏ:

“Con phải đi khỏi đây… Dạ Hàn… hắn rất có thể đang ở đâu đó trong thiên giới tìm con… Không được để hắn bắt được…

Tiểu Lãnh… Con… kết liễu ta đi. Ta… mệt rồi…”

Lãnh Tuyền lặng lẽ lấy từ trong tay áo ra một viên thuốc độc đen nhánh, viên thuốc này chính tay y luyện ra để những người bị thương nặng có thể ra đi trong thanh thản, không đau đớn. Y đưa nó cho Vô Bạc.

“Đệ làm đi. Cho người ra đi bình an.”

Vô Bạc nhìn viên thuốc trong lòng bàn tay, tay run lẩy bẩy như sắp làm rơi. Hắn không dám ngẩng mặt, chỉ khẽ hỏi:

“Cha… người… tha thứ cho con chưa?”

Bạch Nhậm Dư mỉm cười, ánh nhìn dịu dàng như trời chiều sau mưa:

“Đời người… ai mà không lầm đường… Quan trọng là sau lầm lỡ, con có còn can đảm để làm người nữa hay không.”

“Ta… không cầu con trở lại chính đạo… Chỉ cần… con sống… sống thật với lòng mình. Vậy là đủ.”

Ông nhận lấy viên thuốc, không chần chừ, uống cạn trong một hơi. Chẳng một tiếng than, chẳng một giọt nước mắt. Đến phút cuối, ông vẫn muốn giữ lại phẩm giá cho chính mình.

“CHA!!!”

Tiếng thét của Vô Bạc như xé toạc không gian, vang vọng khắp Đọa Thần Môn. Hắn ôm lấy thân thể đang lạnh dần, gào lên đau đớn. Nhưng nước mắt đã cạn, chỉ còn tiếng nấc nghẹn và cái run rẩy không dừng.

Lãnh Tuyền bước tới, quỳ xuống, dập đầu ba cái thật sâu trước thi thể Bạch Nhậm Dư. Không còn là vì ơn dưỡng dục, mà là vì một con người đã dũng cảm giữ lại nhân tâm đến tận giây phút cuối cùng.

Vô Bạc không buông tay. Hắn ôm cha thật chặt, như muốn dùng hơi ấm của mình níu kéo linh hồn sắp tan biến. Nhưng vô ích. Cha hắn đã đi, đi rồi…

Bạch Thanh, đứa trẻ mồ côi năm nào, cuối cùng cũng lại mất đi người thân yêu nhất. Lần này, không còn ai để trách, không còn ai để hận. Chỉ còn đau… đau đến tận xương tủy.

Lãnh Tuyền cúi người, khẽ vươn tay kéo hắn vào lòng. Y siết nhẹ lấy hắn, vỗ về như năm xưa từng làm khi cậu bé ấy mất cả gia đình dưới chân núi:

“Không sao… đệ còn có TA.”

Gió lạnh ngoài vực lùa vào, cuốn theo những mảnh y phục nhuốm máu và nước mắt, rơi xuống vô tận như lòng người đêm nay.