A Tâm ngồi bên giường, tay cẩn thận vắt lại khăn lau trán cho Luyến Nhi, nét mặt nghiêm túc lạ thường. Con bé kia chẳng khác gì một con cá khô nằm im re, sắc mặt nhợt nhạt không chút huyết sắc, hô hấp mỏng đến nỗi nhìn mà phát run. Cô lật cổ tay Luyến Nhi xem mạch, vừa xem vừa lẩm bẩm như bà cụ non: "Cái thân thể này… người phàm yếu ớt thế này thì sao mà chịu được..."
Rồi đột nhiên A Tâm đứng bật dậy, như có ai đánh một gậy vào đầu. Cô lao ra cửa phòng như bão táp, vừa chạy vừa lầm rầm: "Không được! Mình đã hứa với cái ông Luyến Trượng đó, nếu để cô ấy chết ở đây thì còn mặt mũi nào nữa!"
Và thế là cô đâm cái “rầm” vào người Bích Lộ đang ôm chậu hoa đi qua. Hai người loạng choạng một cái, suýt nữa đổ cả nhau xuống.
"Ái da!" A Tâm ôm trán, lùi lại một bước cúi đầu, nói lí nhí, "Xin lỗi, xin lỗi, tại ta lo quá nên không để ý…"
Nhưng Bích Lộ không giận. Cô chỉ nghiêng đầu, mắt nhìn sâu vào A Tâm, nhẹ giọng hỏi: "Xảy ra chuyện gì sao?"
A Tâm nhìn vào đôi mắt bình thản kia mà thấy lòng dịu xuống hẳn. Cô ngập ngừng một lúc rồi thật thà kể: "Luyến Nhi bị thương nặng quá, người phàm mà bị oán khí xâm nhập kiểu đó thì sống chẳng được bao lâu… Ta đã hứa với Luyến Trượng sẽ đưa cô ấy về an toàn, không thể để chết như vậy được..."
Bích Lộ nghe xong, cười khẽ, tay đưa chậu hoa cho người hầu đứng bên rồi thong thả bước vào phòng, nói như là thở dài: "Cô nương và chủ nhân… thật giống nhau."
A Tâm chớp mắt, ngẩn ra nhìn theo bóng Bích Lộ. Một lúc sau mới chạy theo, lúng túng hỏi: "Tỷ tỷ… tỷ biết Lãnh Tuyền ca ca à?"
Bích Lộ khẽ gật đầu, không nói nhiều. Nhưng bàn tay cô ấy thì nhanh nhẹn chuẩn xác, vừa đắp thuốc, vừa châm cứu cầm máu. A Tâm nhìn tròn mắt. Một lúc sau, cô ngồi xuống cạnh giường, chống tay cằm, chẹp miệng: "Tỷ giỏi thật á. Tỷ xem tỷ biết chăm sóc người ta, đảm đang, nữ tính, còn ta á? Suốt ngày chém giết, chửi người, mồm thì to mà tay thì vụng."
Bích Lộ quay sang nhìn cô, ánh mắt lấp lánh ý cười: "Ta lại thích những người như Hồng Tâm cô nương hơn. Thẳng thắn, hồn nhiên, có gì nói nấy… Mấy người như thế mới sống thật, không giả dối."
Nghe vậy, A Tâm sướng rơn, cười toe toét như con ngố, lấy tay quạt quạt mặt mình: "Tỷ khen ta làm chi, ta mắc cỡ chết được!"
Đúng lúc đó, cửa phòng mở ra, Dương Hạo bước vào bưng theo một chậu nước ấm. Hắn mặc đồ vải thô giản dị, tóc buộc cao, dáng vẻ nghiêm túc như lão chồng nhà quê. Thấy A Tâm, hắn cười tươi rói: "A Tâm, ta mang nước đến rồi đây."
A Tâm hớn hở bật dậy kéo tay hắn: "Giới thiệu với tỷ tỷ, đây là vị hôn phu của ta – Dương Hạo! Nam nhân ngốc hiếm có khó tìm!"
Bích Lộ bật cười, đôi mắt nhu hòa như sương mỏng: "Hồng Tâm cô nương thật có phúc. Có một người thật lòng thương mình là điều đáng quý nhất trên đời."
Nụ cười thoáng qua đó không giấu được một tia buồn len lén trong đáy mắt cô. A Tâm thì không để ý, cô vẫn ríu rít giới thiệu Dương Hạo thích ăn gì, sợ cái gì, dám đánh nhau với yêu quái nào để cứu cô như anh hùng rơm. Bích Lộ lắng nghe, mỉm cười gật đầu, như gom góp từng chút ấm áp lẫn tủi hờn nào đó cất lại trong lòng.
Trong phòng tràn một màu dịu dàng. Tiếng nói chuyện rì rầm, tiếng khăn ướt vắt nhỏ giọt nước, tiếng gió lay khe khẽ ngoài cửa sổ — tất cả như khoảnh khắc yên bình hiếm hoi trong giữa dòng hỗn loạn của ba cõi.
Thế nhưng ở một nơi rất xa, trên ngọn núi phủ tuyết trắng như dải ngân hà hóa thành, có một người đang đứng.
Người ấy mặc một thân bạch y thẳng thớm, tóc dài như suối đen buộc hờ bằng một sợi dây mảnh. Gió thổi tuyết bay mù mịt nhưng chẳng dính lấy người hắn lấy một hạt. Trong tay người ấy là một thanh kiếm lặng lẽ ánh lên hào quang lạnh lẽo, phản chiếu ánh mắt nhắm hờ, như đang soi thấu tận ba ngàn thế giới.
Hắn ngẩng đầu, nhìn về phía Thiên Giới cao vời vợi trên trời xanh.
"Cuối cùng… cũng đến rồi."
Thanh âm hắn rất nhẹ, như gió thoảng, lại như sấm vang trong lòng đất.
"Thiên Diệt Chi Mệnh…"
Hắn mở tay, từ lòng bàn tay chầm chậm xuất hiện một tấm linh quang. Ánh sáng từ tấm lệnh ấy lóe lên rực rỡ như sao băng, khắc họa hàng trăm ký hiệu cổ ngữ từng dùng để phong thần, giáng ma, tuyên chiến, và hủy diệt.
Người ấy cất bước. Mỗi bước đi là tuyết tan thành nước, là gió ngưng thành đá.
Hắn đi xuống núi.
Mang theo ánh sáng của một kiếp diệt thần.